Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2499: Hung Tàn

- Thế nhưng…

Thái Sử Vĩnh Huy nắm chặt nắm đấm nói.

- Chìa khoá có thể sẽ liên quan đến bảo tàng trân quý nhất trong cổ chiến trường, lúc này người nhìn chằm chằm vào chìa khóa có trời mới biết có bao nhiêu Thần Vương.

Thái Sử Tu Tuấn trịnh trọng nói.

- Ngươi cứ xem đi, đợi chút nữa không phải sẽ giết đến mức máu chảy thành sông hay sao?

- Vậy làm sao bây giờ?

Thái Sử Vĩnh Huy lo lắng nói.

- Để Vương Túy Mặc từ bỏ cái chìa khoá đó là được.

Thái Sử Tu Tuấn trịnh trọng nói.

Trong chín thông đạo cộng có chín cái chìa khoá, thế nhưng hiện tại chỉ còn lại bốn cái, ai mà không muốn chứ?

Có thể nói bây giờ chìa khoá chính là củ khoai nóng bỏng tay, trừ phi ngươi có thể chấn nhiếp cường giả Thần Vương toàn trường, bằng không ngươi cũng không nên đụng vào cái chìa khóa đó làm gì.

- Túy Mặc, đừng giữ cái chìa khóa ấy nữa.

Lúc này Sắc Vi tiên tử bí mật truyền âm cho Vương Túy Mặc.

- Hiện tại các nơi đều đang nhìn vào đấy?

- Đúng vậy, Túy Mặc, không thể giữ được đâu.

Dược Tị Thế cũng thuyết phục. Ánh mắt Vương Túy Mặc lộ ra vẻ giãy dụa. Cuối cùng nàng vẫn quyết định từ bỏ.

Tình thế trước mắt sao nàng lại không nhìn ra được chứ.

Chỉ là nàng không cam tâm.

Ngay khi Vương Túy Mặc chuẩn bị vứt chìa khoa cho Đồng Tiền Thần Vương đột nhiên có một đạo kiếm quang kinh khủng đánh vỡ hư không chém vào đầu hắn. Thân thể Đồng Tiền Thần Vương lung lay một rồi mới ngã xuống đất. Không hề phản ứng lại.

- Chuyện gì vậy?

- Đồng Tiền Thần Vương vẫn lạc?

- Linh hồn Đồng Tiền Thần Vương ở đâu rồi?

- Một kiếm vừa rồi cũng đã mạt sát linh hồn của hắn.

Tu sĩ toàn trường vì đó xôn xao. Không ai ngờ rằng sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Đúng lúc này tia kiếm quang thứ hai lại phủ xuống. Lần này là giết chết một hung thú Vương cấp cao cấp.

Lần này tất cả Thần Vương vây quanh Vương Túy Mặc đều lui về phía sau, ánh mắt của bọn hắn kinh nghi bất định nhìn bốn phía. Bọn họ rất muốn biết rốt cuộc là ai đã ra tay?

Đáng tiếc không kẻ nào có thể tìm ra bất kỳ một dấu vết nào để lại. Đúng lúc này một trung niên mang chiến kiếm trong tay đi ra, khi hắn nhìn vào Vương Túy Mặc ánh mắt lộ ra thần mang lăng lệ.

Không một câu thừa thãi đi lên lập tức chém ra một kiếm.

- Minh Hoành Kiếm Vương ngươi đang làm cái gì thế?

Thần vương trung niên thủ hộ Vương Túy Mặc thật sự đã quá sợ hãi rồi.

Vì sao?

Minh Hoành Kiếm Vương chính là một Thần Vương đỉnh phong đấy. Dù cho hắn vận dụng cấm thuật cũng không phải đối thủ của đối phương.

Nhưng khi một kiếm này chém tới giữa không trung bỗng một đôi đại thủ trắng tinh nhanh chóng đánh tan đạo kiếm quang kia rồi theo khí thế không giảm đánh vào thân thể Minh Hoành Thần Vương.

Lông tơ toàn thân Minh Hoành Thần Vương lập tức dựng đứng lên, một cảm giác nguy cơ trầm trọng bao phủ toàn thân hắn. Hắn hét lớn một tiếng thần kiếm trong tay chém ra một đạo kiếm trụ lớn nhỏ mấy ngàn trượng.

Kiếm trụ trùng trùng điệp điệp có uy năng quỷ thần khó lường, ngay khi nhìn kiếm trụ đó tu sĩ toàn trường đều phải hoảng sợ. Bọn họ biết rõ chỉ cần một tia trong kiếm trụ lướt qua bọn họ, chỉ chưa đầy vài phút đã tàn đời. Nhưng kiếm trụ đó trước mặt đôi bàn tay lớn lại không thứ đáng chú ý gì, chỉ nghe bịch một tiếng kiếm trụ đã bị đôi bàn tay lớn đánh tan, sóng xung kích kinh khủng đả thương nặng Minh Hoành Thần Vương ngay tại chỗ.

- Làm sao có thể?

- Minh Hoành Thần Vương chính là Thần Vương đỉnh phong đấy.

- Thần Vương đỉnh phong cũng có mạnh có yếu thôi? Minh Hoành Thần Vương chỉ là Thần Vương tầng thứ mười một, mà vị ra tay ít nhất cũng là Thần Vương tầng thứ mười hai.

- Không ngờ cấp bậc này cũng ra tay.

- Loại cấp bậc này thì đã thế nào? Phải biết Thần Vương toàn trường có mấy ngàn người đấy.

- Đúng vậy, tại sao phải sợ một Thần Vương đứng đầu như hắn?

- Giết.

Dưới sự mê hoặc của một vài tu sĩ lại thêm mấy cường giả Thần Vương tiếp tục xuất thủ. Mà đôi bàn tay lớn kia cũng hóa giải từng công kích của bọn họ đồng thời đôi bàn tay lớn cũng không ngưng xuất thủ, cứ thế từng cường giả Thần Vương đều bị đả thương nặng.

Đợi đến khi giữa sân nằm xuống gần một trăm cường giả Thần Vương cùng hung thú lúc này mới không còn Thần Vương nào dám ra tay.

- Pháp lực của người này chẳng lẽ liên tục không ngừng sao?

- Phóng đại chiêu không cần tiêu hao pháp lực sao?

- Ta cũng thật muốn biết vấn đề này.

Đám người làm thế nào biết được rằng thứ Diệp Hạo vận dụng là kim thân?

Tu vi của kim thân đã đạt đến Thần Hoàng cảnh tầng thứ bảy, mà bây giờ hắn vận dụng lại là chiến lực Thần Vương cực hạn, ở trong mắt mọi người mỗi một kích của Diệp Hạo đều đại chiêu, nhưng trên thực tế kim thân căn bản không tiêu hao quá nhiều sức lực. Diệp Hạo nếu muốn đánh chết hơn ngàn Thần Vương cùng hơn ngàn hung thú này vẫn có thể được. Đương nhiên Diệp Hạo không phát rồ như vậy. Đánh trọng thương gần một trăm cường giả Thần Vương cùng hung thú xong Diệp Hạo mới bắt đầu cướp bóc toàn bộ. Đây chính là chiến lợi phẩm của hắn.

- Là do ngươi làm sao?

Lúc này Vương Túy Mặc len lén truyền âm cho Diệp Hạo. Thần niệm Vương Túy Mặc vừa rời thể liền bị một thần niệm cường đại hơn ngăn cản lại.

- Ngươi có phải đồ ngốc hay không vậy?

Ngay sau đó đạo thần niệm kia liền trách cứ.

- Sao vậy?

Vương Túy Mặc có chút không hiểu hỏi. Đang bình thường tự nhiên sao lại đi răn dạy mình?

- Ngươi có biết nơi đây có bao nhiêu Thần Vương hay không? Ngươi chắc ngươi có thể bí mật truyền âm cho người khác mà không bị phát hiện sao?

Diệp Hạo liếc Vương Túy Mặc một cái nói.

Sắc mặt Vương Túy Mặc tái mét. Nàng có tu vi gì?

Hợp Thần cảnh mà thôi. Nơi này Thần Vương chỗ nào cũng có.

Nàng truyền âm đối với trong tai những Thần Vương kia chính là nhỏ giọng nói chuyện.

Nếu thần niệm của nàng rơi vào trên người Diệp Hạo, đó chính là nói cho mọi người biết là ai ra tay.

- Xin lỗi, ta... Ta không biết.

Vương Túy Mặc gấp gáp.

- Vừa rồi ta lo lắng ngươi sẽ truyền âm, cho nên mới lưu lại một đạo thần niệm ở gần.

Diệp Hạo tức giận nói.

- Lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận.

Vương Túy Mặc yếu ớt nói.

Diệp Hạo cũng không tiện nói gì thêm.

Theo việc Diệp Hạo cường thế xuất thủ các Thần Vương ở đây đều nhận ra được phía Vương Túy Mặc có một siêu cấp cao thủ. Bởi vậy không còn ai dám đánh chủ ý vào cái chìa khóa ấy nữa. Nhưng ba cái chìa khóa còn lại ở đâu?

Vì để lấy được ba cái chìa khóa ấy mà một vài hung thú cùng Thần Vương đã tiến hành liều mạng tranh đoạt. Cuối cùng sau gần một trăm Thần Vương tử thương, hai trăm Thần Vương trọng thương ba cái chìa khóa đã rơi vào tay Trầm Diệu Hương, một lão Thần Vương cùng một hung thú. Giữa lúc đó cũng có một bước nhạc đệm, đó chính là túi càn khôn của gần một trăm Thân Vương vẫn lạc cùng hai trăm Thần Vương bị trọng thương đều bị Diệp Hạo âm thầm cướp bóc.

Đúng vậy, không hề kiêng nể gì cả.

Loại hành vi của Diệp Hạo khiến một hung thú bất bãn, nhưng sau việc hung thú đó bị cường thế giết chết cũng không còn ai dám dị nghị chuyện này nữa.

Cũng đúng lúc này Diệp Hạo đột nhiên phát hiện chiếc chìa khóa trong ngực đang kịch liệt chấn động rời khỏi khống chế của hắn bay về giữa không trung. Cùng lúc đó chìa khóa của đám người Trầm Diệu Hương cũng bay đến giữa không trung. Chín cái chìa khoá tụ hợp lại cùng một chỗ hóa thành một đầu ngũ thải thông đạo không gian.

- Tiểu tử này chiếm được ba chìa khoá?

- Nữ tử này chiếm được hai cái chìa khoá?

- Không đúng, tiểu tử vừa rồi lấy cổ kích ngăn cản chúng ta ở đâu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận