Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1321: Vị Hôn Phu

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Vương cấp Chiến Kiếm!

Hạo Nguyệt liếc qua lam sắc Chiến Kiếm trong tay Ân Kinh Vân. Sau một khắc, một đạo Tinh Thần Lực kinh khủng như vực sâu phá thể đi ra, dù Kiếm Linh bên trong Chiến Kiếm cũng khó lòng ngăn cản, bất kể Kiếm Linh hay Ân Kinh Vân đều phun một miệng máu tươi lui lại.

Ân Kinh Vân quỳ một chân xuống đất, thất khiếu chảy ra máu tươi.

Kinh mạch thể nội đứt đoạn từng khúc, thức hải càng gặp phải trùng kích kịch liệt.

Hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Tiểu Loli cuống quít chạy đến trước mặt Ân Kinh Vân, lệ rơi đầy mặt nói

- Ca ca, ca ca, ca ca, ngươi thế nào?

Ân Kinh Vân không đáp.

Lúc này, đầu óc của hắn trở nên mơ hồ.

Không có cảm giác với tất cả mọi thứ bên ngoài.

- Hạo Dung, đi.

Hạo Nguyệt trầm giọng nói.

Hạo Dung gật đầu nhẹ rồi đi tới trước mặt Ân Thiền Nhi, đưa một bàn tay vỗ vào khuôn mặt nàng.

Một cái.

Lần này, gương mặt non nớt của Ân Thiền Nhi sưng đỏ lên. Hơn nữa, khóe miệng càng bị xé rách, cuồn cuộn chảy đầy máu tươi.

Ba!

Ba!

Ba!

Hạo Dung liên tục quất sáu bàn tay lên mặt Ân Thiền Nhi mới ngừng lại.

- Hôm qua, ngươi đánh ta sáu bạc tai, hôm nay ta trả lại cho ngươi.

Hạo Dung từ trên cao nhìn xuống tiểu Loli nói.

- Dù hiện tại chiếm thế chủ động, ta cũng không đánh ngươi nhiều hơn một cái.

Hạo Dung nói xong rồi ngạo kiều xoay người rời đi.

Gương mặt Ân Thiền Nhi đã triệt để sưng lên, khóe mắt, khóe miệng, cái mũi đều chảy máu tươi, nhìn qua cực kỳ thê lương và đáng thương.

Ân Kinh Vân hơi khôi phục, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, tròng mắt lập tức đỏ lên.

- Vân Tiêu cung các ngươi khinh người quá đáng.

- Vân Tiêu cung chúng ta khinh người quá đáng?

Nghe vậy, Hạo Nguyệt cười lạnh

- Hạo Dung, lấy mạng che mặt của ngươi xuống.

Hạo Dung không mảy may do dự lấy xuống.

Lúc nhìn thấy bộ dáng Hạo Dung, nộ khí trong lòng Ân Kinh Vân mới hóa thành hư không, bởi vì mặt Hạo Dung còn sưng hơn cả muội muội hắn.

- Chuyện này kết thúc như vậy đi.

Ân Kinh Vân suy nghĩ một hồi nói.

Hạo Nguyệt muốn nói gì thì bỗng nhiên nhìn về phía một đạo thân ảnh cách đó không xa.

Lúc này, nàng mới chú ý tới vị này là người duy nhất đứng trên con đường này.

Càng thêm trọng yếu là khoảng cách giữa vị này gần các nàng như vậy.

- Ngươi là ai?

Hạo Nguyệt hỏi thôi.

- Người qua đường.

Diệp Hạo trả lời.

- Là ngươi?

Tiểu Loli nhìn thấy Diệp Hạo thì kinh ngạc thốt lên.

- Hắn là ai?

Ân Kinh Vân kinh ngạc nhìn tiểu Loli nói.

- Hắn là vị hôn phu của ta.

Tiểu Loli nói ra lời kinh người.

- Cái gì?

Ân Kinh Vân tràn đầy lăng lệ nhìn Diệp Hạo.

Chẳng lẽ Diệp Hạo đã làm gì muội muội hắn?

- Ai là vị hôn phu của ngươi?

- Ở Túy Tiên Lâu, ta đã từng nói qua, nếu ai mời ta uống đủ Quả Nhi tửu, ta sẽ gả cho hắn?

Tiểu Loli chỉ Diệp Hạo nói

- Ngươi không muốn nhận nợ sao?

- Ta chỉ cảm thấy ngươi đáng yêu, đơn thuần nên mới mời ngươi uống Quả Nhi tửu.

Diệp Hạo trả lời.

- Một miếng nước bọt của Ân Thiền Nhi ta như một cái đinh, ta nói gả cho ngươi thì phải gả cho ngươi.

Ân Thiền Nhi tương đối bưu hãn.

- Mặt của ngươi bây giờ còn đau không?

Tiểu Loli mới nhớ tới mình bị đánh thành đầu heo.

Nàng vội vàng bưng kín mặt xoay người sang chỗ khác

- Không cho phép nhìn.

Diệp Hạo đưa tay ngắt một cái Đan Ấn.

Sau một khắc, một màn thần bí phát sinh.

Đan Ấn hóa thành từng tia sáng màu xanh bao phủ lấy Ân Thiền Nhi, ba lượt hô hấp sau, trong tai tiểu Loli vang lên âm thanh Diệp Hạo.

- Nhìn gương đi.

Tiểu Loli vội vàng lấy ra một tấm gương nhìn lại, khi thấy bản thân khôi phục lại bộ dáng trước đó, nàng không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng.

- Ngươi quá tuyệt vời.

Hạo Nguyệt nhìn tiểu Loli một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Hạo

- Mời công tử ra tay giúp xá muội....

- Dễ thôi.

Hạo Nguyệt nói đến đây, Diệp Hạo đã đưa tay bắt thêm một Đan Ấn.

Ba lượt hô hấp sau, Hạo Dung cũng khôi phục tướng mạo trước đó.

- Đa tạ công tử.

Hạo Dung hướng Diệp Hạo hành lễ.

Xét từ điểm ấy có thể nhìn ra Hạo Dung càng hiểu quy củ hơn Ân Thiền Nhi.

Nhìn thấy Diệp Hạo giúp Hạo Dung khôi phục tướng mạo, Ân Thiền Nhi tức giận dậm chân nói

- Ai bảo ngươi giúp nàng? Ngươi không biết nàng là cừu nhân của ta sao?

Ân Thiền Nhi vừa nói đến đây đã bị Ân Kinh Vân bịt kín miệng.

- Chớ nói lung tung.

Ân Kinh Vân không khỏi thay đổi sắc mặt.

Loại lời này có thể nói tùy tiện sao?

Diệp Hạo nhìn Ân Thiền Nhi nói

- Hoạt bát đáng yêu là bản tính của ngươi, nhưng không nên đụng chuyện là dựa vào cái này. Nếu không có thân phận Ân gia, ngươi đã sớm bị kẻ khác nuốt không thừa đốt xương nào.

- Ngươi nói ta?

Ân Thiền Nhi giống như nhận lấy thiên đại ủy khuất.

- Nói ngươi thì thế nào?

- Nói thì nói, ngươi là vị hôn phu ta, ngươi muốn đánh cũng được.

Diệp Hạo không ngờ Ân Thiền Nhi lại nói ra lời này.

- Dừng lại.

Diệp Hạo ngăn cản Ân Thiền Nhi nói tiếp

- Ta không có chút hứng thú nào với ngươi.

- Không có khả năng, ta xinh đẹp, đáng yêu như vậy, sao ngươi lại không thích ta?

Ánh mắt tiểu Loli tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Ân Kinh Vân vội bịt kín miệng Ân Thiền Nhi.

- Ngươi câm miệng cho ta.

Ân Kinh Vân gầm thét lên.

Hắn cảm thấy mặt mũi Ân gia đã bị tiểu Loli ném sạch.

- Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh vị công tử này?

Lúc này, Hạo Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Diệp Thiên.

- Diệp Thiên?

Hạo Nguyệt hồi tưởng một hồi nói

- Sư thừa là ai, môn phái nào?

- Ta không phải người Tứ Trọng Thiên.

Diệp Hạo mở miệng nói.

- Khó trách.

Hạo Nguyệt lộ ánh mắt hiểu ra, nàng đột nhiên mở miệng

- Vì cảm tạ Diệp công tử chữa khỏi muội muội ta, không biết Diệp công tử có tiện đến Vân Tiêu cung thưởng thức trà cùng luận đạo không?

- Không có thời gian.

Đám người Hạo Nguyệt không ngờ Diệp Hạo lại cự tuyệt.

Ân Kinh Vân càng trợn mắt há hốc mồm.

Phải biết đối mặt lời mời bậc này, cho dù hắn cũng có cảm giác được yêu thương mà cảm thấy sợ hãi.

Hạo Nguyệt là ai?

Yêu nghiệt!

Đối mặt lời mời của một vị yêu nghiệt, Diệp Hạo lại không thèm suy nghĩ đã cự tuyệt?

Chẳng lẽ hắn không biết đây là cơ duyên to lớn?

Hạo Nguyệt cũng giật mình.

Nàng không ngờ Diệp Hạo sẽ cự tuyệt.

Suy nghĩ chốc lát, nàng lấy ra một tấm thiếp mời màu vàng kim

- Ba ngày sau, ta sẽ tổ chức một buổi tiệc trà, mời một ít tu sĩ cùng chung chí hướng. Đến lúc đó, nếu ngươi có thời gian thì đừng ngại đến đây.

- Được!

Diệp Hạo suy nghĩ một hồi rồi đáp.

- Thư mời cấp Thiên.

Nhìn thấy chữ trên thiếp mời, Ân Kinh Vân lộ ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

Không phải ai cũng có tư cách lấy được thư mời cấp Thiên đâu.

Chỉ có tu sĩ cự đầu mới có thể lấy được.

Chẳng lẽ Diệp Hạo cũng là một vị cự đầu?

Nếu Diệp Hạo là cự đầu, hắn và muội muội mình cũng không phải không có khả năng.

Còn một lý do nữa, Tôn cấp Đan Sư mới có tư cách ngưng tụ Đan Ấn.

Nếu Diệp Hạo là cự đầu, tương lai hắn có thể trở thành Đan Vương.

Cường giả Đan Vương, cho dù Ân gia cũng không có một ai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận