Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3236: Nguyền Rủa

Kim Thế cảnh đỉnh phong muốn bày bố, người bình thường làm sao có thể xem thấu được?

- Nếu không ngươi giết kiếm nô của Lăng Trùng Tiêu đi.

Phượng Tuyết nghĩ một hồi nói.

- Vậy vì sao vừa rồi ngươi lại muốn chứ?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Nơi đó là địa bàn của Lăng Trùng Tiêu, lúc đó ta từ chối lỡ hắn trở mặt thì phải làm sao bây giờ?

Nói đến đây Phượng Tuyết dừng một chút.

- Nhưng bây giờ cũng không cần lo lắng nữa, chiến khôi của ngươi đạt đến Kim Thế cảnh hậu kỳ, Lăng Trùng Tiêu đã chết không phải là đối thủ của chiến khôi ngươi.

- Sao ngươi chắc chắn Lăng Trùng Tiêu đã chết?

Diệp Hạo cười híp mắt nói ra.

Nụ cười trên mặt Phượng Tuyết lập tức cứng lại.

- Ngươi có ý gì?

- Lăng Trùng Tiêu nói hắn đã chết, vậy có nghĩa là hắn đã chết?

Diệp Hạo nhìn Phượng Tuyết nhàn nhạt nói.

- Kim Thế cảnh đỉnh phong, nào có muốn chết là có thể chết được?

- Ý của ngươi là Lăng Trùng Tiêu giả chết?

- Lăng Trùng Tiêu có giả chết hay không ta không biết, tóm lại vẫn nên cẩn thận với người này.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng làm gì, sau lưng ngươi là Đế Cơ, mà sau lưng Đế Cơ chính là Cơ Phượng Hoàng, nói cách khác đứng sau lưng ngươi chính là Chúa Tể.

- Ngươi thì sao?

- Phía sau ta cũng có một Chúa Tể.

- Ta cảm thấy Lăng Trùng Tiêu nếu đã dám mưu đồ chúng ta, khẳng định đã có kế hoạch cẩn thận, bằng không hắn cũng không cần thiết phải nguy hiểm đắc tội với Chúa Tể.

Phượng Tuyết cực kỳ ngưng trọng nói.

- Đi một bước, tính một bước.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

Mà lúc này Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Ly Họa, đưa một phần công pháp của ngươi cho ta.

Vừa rồi Diệp Hạo và Phượng Tuyết nói chuyện không hề giấu diếm Ly Hoạ, bởi vậy Ly Hoạ cũng biết Lăng Trùng Tiêu có lẽ đang âm mưu bọn họ.

Diệp Hạo cẩn thận kiểm tra một phen rồi nói.

- Môn công pháp này ngươi có thể yêm tâm tu hành.

- Vậy ta có thể truyền thụ môn công pháp này cho đệ tử trong tông môn không?

- Đây là quyền tự do của ngươi.

- Đã biết.

Ly Họa vui mừng nói.

Nàng tin có môn công pháp này trợ giúp, thực lực của tông môn sẽ tăng thêm một bậc.

. . .

Thời gian tiếp theo Diệp Hạo ngoại trừ tu hành thì chính là du lịch.

Tu vi đạo quả thiên hà Hồn Thiên cũng tăng lên như diều gặp gió.

Cấm Kỵ trung kỳ!

Cấm Kỵ hậu kỳ!

Cấm kỵ đỉnh phong!

Khi tu vi của Diệp Hạo đạt đến cấp độ này, hắn cũng đã tớ Đệ Thất vực.

- Ngươi muốn độ kiếp?

Hôm nay sau khi chiến hạm đi tới một khu vực vắng vẻ, Phượng Tuyết mới đột nhiên nhận ra.

- Đúng vậy, ta muốn độ kiếp.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Phượng Tuyết khôn nói gì.

Đạo quả thiên hà Hồn Thiên của Diệp Hạo cũng đã tích luỹ đủa.

Cũng đã đến lúc đột phát.

Cũng đúng lúc này Diệp Hạo đằng không mà vọt lên mấy ngàn dặm.

Khi hắn thả toàn bộ đạo quả thiên hà Hồn Thiên ra, giữa không trung xuất hiện kiếp vân vừa dày vừa nặng.

Kiếp vân cuồn cuộn ba ngàn dặm.

Răng rắc!

Khi lôi đình hạ xuống, bầu trời và mặt đất tràn ngập ánh sáng trắng chói lọi.

Làm lôi đình hạ xuống thời điểm thiên địa đều bị bạch quang chói mắt tràn ngập.

Cả sáu giác quan của mọi người đều bị tước đoạt.

Đợi đến khi bọn họ thích ứng được điều này, lập tức thấy được một cảnh tượng đáng sợ.

Chỉ thấy Diệp Hạo thoải mái cho lôi đình cực kỳ kinh khủng kia đánh vào thân thể.

Không hề có chút ngăn cản nào.

Không có ngăn cản.

Không có che lấp.

Cứ như vậy mà dùng da thịt của bản thân hắn chống lại.

Đợi đến khi lôi đình tiêu tán, Diệp Hạo giống như một người không hề có chuyện gì xảy ra.

- Lôi đình này cũng quá mạnh rồi.

Ly Mị kinh ngạc nói.

- Lão tổ, năm đó khi ngươi độ kiếp, lôi đình có mạnh thế này không?

Ly Họa tò mò hỏi.

- Lôi đình này ngay cả Quá Khứ cảnh sơ kỳ cũng ngăn không được, thậm chí Quá Khứ cảnh trung kỳ có lẽ cũng bị đánh thành trọng thương.

Ly Mị trịnh trọng nói.

Nghe được Ly Mị nói như vậy, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Bọn họ thầm nói Diệp Hạo tích lũy cũng quá kinh khủng rồi?

Thế nhưng khiến ai cũng không ngờ rằng lúc này Diệp Hạo lại ngửa mặt lên trời nói.

- Chỉ có chút thực lực này thôi sao?

Toàn trường đều xôn xao.

Ngươi đang làm cái gì vậy?

khiêu khích thương thiên?

Chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa sao?

Thương thiên bị chọc giận tới.

Từng tia lôi đình xuyên qua bầu trời, hung hăng đánh vào thân thể của Diệp Hạo.

Cũng không biết đánh tới bao lâu mới ngừng lại được.

Đám người đều đồng loạt ngừng lại.

Lúc này mới phát hiện khu vực xun quanh Diệp Hạo đã hoa sthanfh bột mịn.

Nhưng lại có một bóng người nguy nga như núi, thân thể hắn giống như một thanh thần kiếm, ngay cả một chút uốn lượn đều không có.

- Các ngươi thật khiến ta thất vọng.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

Đám người ngạc nhiên.

Thiên kiếp như vậy mà ngươi còn thất vọng.

Xin nhờ.

Ngươi còn muốn để người khác sống hay không?

- Đạo quả thiên hà Cửu Thiên của ngươi vẫn có tác dụng rất lớn.

Phượng Tuyết chậm rãi nói.

- Đây chính là lý do vì sao ngươi cảm thấy lôi kiếp không mạnh.

- Nhưng nếu lôi kiếp không mạnh làm sao có thể cường hoá bản thân?

Diệp Hạo cau mày nói.

- Ta cảm thấy lôi kiếp có quá nhiều tác dụng đối với ta.

- Chuyện này . . . ?

Trong lúc nhất thời Phượng Tuyết cũng không biết nên làm cái gì.

Mà lúc này Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến một thứ.

Hắn thừa dịp lôi kiếp thiên hà Hồn Thiên còn chưa kết thúc mà kích nổ tu vi thiên hà Chủng Thiên.

Không sai.

Khoảng thời gian này tu vi thiên hà Chủng Thiên cũng đã đạt tới Cấm Kỵ cảnh đỉnh phong.

Cũng ngay lúc Diệp Hạo kích nổ tu vi thiên hà Chủng Thiên, một cỗ chấn động khiến toàn bộ tu sĩ ở đây đề cảm nhận được kinh hãi.

Đối với thiên hà Hồn Thiên, thiên hà Chủng Thiên chính là ngoại lai.

Ngoại lai sẽ phải thanh trừ.

Bởi vậy lần lôi kiếp này mạnh hơn vừa rồi không chỉ gấp mấy lần, hơn nữa còn cộng thêm lôi kiếp trước đó, hai đại lôi kiếp quấn lại với nhau liền hoá thành lôi kiếp đủ để huỷ diệt thiên địa.

Thương khung chấn động, trời đất rung chuyển, chúng sinh sợ hãi.

Trận lôi kiếp này đủ để đánh nổ một lục địa thành mảnh vỡ.

Diệp Hạo cũng cảm thấy áp lực.

Hắn không còn phách lối như trước đó nữa.

Nhưng dù là vậy hắn cũng không vận dụng quá nhiều thủ đoạn mà đã thuận lợi vượt qua hai đại lôi kiếp.

- Rốt cục ngươi vẫn đi lên con đường kia.

Phượng Tuyết thở dài nói.

- Phượng Tuyết tỷ tỷ, ngươi nói cái gì?

Ly Họa không hiểu hỏi.

- Truyền thừa của thiên hà Chủng Thiên chỉ cần tu hành đến Quá Khứ cảnh sẽ bị nguyền rủa.

Phượng Tuyết hết sức ngưng trọng nói.

- Hãy chờ xem, Diệp Hạo lập tức sẽ gặp nguyền rủa.

- Diệp công tử có thể ngăn cản không?

- Nguyền rủa của Quá Khứ cảnh hắn chắc chắn có thể cản trở được.

Phượng Tuyết nói khẽ.

- Vậy Kim Thế cảnh thì sao?

- Ta không biết.

Phượng Tuyết lắc đầu nói.

- Con đường của chúng ta hiện tại càng ngày càng tà dị, nguyền rủa so với trước kia mạnh đâu chỉ gấp mấy lần.

Trên mặt Ly Hoạ tràn ngập lo âu.

Nhưng nàng biết nàng không thể giúp gì được.

Lại nói Diệp Hạo.

Khi tu vi thiên hà Hồn Thiên của hắn đặt chân đến Siêu Thoát cảnh, hạt giống tử sắc trong thức hải của hắn lại tản ra ngàn vạn tia sáng.

Hạt giống kia trong vẻ mặt khiếp sợ của Diệp Hạo mà trưởng thành một gốc cây.

Chuyện gì thế này?

Thứ đã chết của thiên hà Hồn Thiên là một hạt giống, nhưng bây giờ vì sao lại biến thành một gốc cây?

Thiên hà Hồn Thiên và thiên hà Chủng Thiên có quan hệ gì hay không?

Phải biết đạo đạo căn cơ của thiên hà Chủng Thiên chính là thần chủng đấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận