Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2835: Tất Gia Tình Hữu Nghị

Hứa Vân Long giật mình.

Nói đùa cái gì vậy?

Lần này Hứa Vân Long đến đây là để hỏi tội.

Hắn rất muốn rất muốn nói, ngươi muốn giải thích cái quái gì?

Lão tử tới là đến tìm phiền toái cho ngươi cơ mà?

Nhưng loại lời này hắn tuyệt đối không thể nói ra khỏi miệng được.

Vì sao?

Bởi vì hắn muốn giữ gìn hình tượng của bản thân.

- Thị vệ thân cậnc ủa ta có bất kính với ngươi hay không, chuyện này ta khôgn rõ lắm. Nhưng dù thị vệ của ta có sai, cũng không tới phiến ngươi tới quản.

Hứa Vân Long lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.

- Bây giờ ngươi tát hắn hai lần, bề ngoài là tát hắn, nhưng thực tế là tát vào mặt ta.

- Tái ngươi thì đã thế nào?

Diệp Hạo ha hả cười nói.

Sắp mặt Hứa Vân Long lập tức trầm xuống.

Hắn nhận ra Diệp Hạo căn bản là muốn gây chuyện.

- Hứa Vân Long, thị vệ của ngươi cũng thật ngông cuồng, không thèm để ta ở trong mắt.

Nhan Kiều thấy hai bên chuẩn bị xảy ra xung đột, nàng lập tức lạnh giọng nói với Hứa Vân Long.

Lông mày Hứa Vân Long không khỏi nhíu lại.

Hắn không ngờ rằng Nhan Kiều lại dính vào chuyện này.

- Nhan Kiều, ngươi chắc muốn nhảo vào chuyện này chứ?

Hứa Vân Long trầm mặc một hồi chậm rãi nói.

- Diệp công tử là ân nhân cứu mạng của ta.

Nhan Kiều nghiêm túc nói.

Câu nói này cũng đã tỏ rõ thái độ của Nhan Kiều.

Chuyện này nàng nhất định phải dính vào.

- Xin lỗi Hứa Bộ Tu, chuyện này sẽ được bỏ qua.

Ánh mắt Hứa Vân Long lóe lên một hồi, mới lên tiếng nói.

- Xin lỗi?

Diệp Hạo cười lớn nói.

- Thị vệ thân cận của ngươi khiêu khích ta. Bây giờ còn bắt ta xin lỗi hắn? Đầu óc của ngươi có vấn đề à?

Hứa Vân Long đè nén tức giận trong lòng.

- Vận ngươi muốn thế nào?

- Ngươi xin lỗi ta.

Diệp Hạo chỉ vào Hứa Vân Long nói.

- Ngươi phải trả giá vì hành vi ngu xuẩn của thị vệ ngươi.

- Nếu nói như vậy, ta cũng không muốn hoà giải nữa.

Hai con mắt Hứa Vân Long loé tia sáng sắc lạnh, gằng từng chữ nói.

- Ta cho ngươi biện pháp giải quyế vấn đề, nhưng bây giờ là do ngươi không chịu đấy.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Nhan tiểu thư, ngươi cũng thấy đấy.

Hứa Vân Long nhìn về phía Nhan Kiều.

Nhan Kiều cũng hơi khó coi nhìn Diệp Hạo.

- Diệp công tử.

- Chuyện này ngươi không cần quản.

Diệp Hạo nói xong liền trừng mắt nhìn Nhan Kiều một cái.

Nhan Kiều khẽ giật mình.

Diệp Hạo có ý gì?

Chẳng lẽ hắn cố ý muốn làm lớn chuyện lên?

Vấn đề là như vậy có lợi ích gì với hắn chứ?

Tất Xuân!

Rất nhanh Nhan Kiều đã hiểu vì sao Dipej Hạo muốn làm lớn chuyện như vậy.

Nhưng bây giờ vấn đề là vì để bức Tất Xuân ra mà đắc tội với Hứa gia, có đáng không?

Hơn nữa, Hứa gia chính là thế lực đứng đầu.

Bàn về thực lực, bọn họ cũng không hề kém hơn Nhan gia các nàng.

Cuối cùng chuyện này sẽ phải giải quyết thế nào?

Trong lòng Nhan Kiều dần trở nên lo lắng.

- Ta lại muốn xem xem các hạ có bao nhiêu thực lực mà dám khiêu khích Hứa gia ta?

Nói đến đây, hai con mắt Hứa Vân Long liền loé lên hào quang âm dương.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ vẻ kinh ngạc.

Âm Dương chi mâu!

Hắn không ngờ rằng Hứa Vân Long cũng sở hữu Âm Dương chi mâu!

Nhưng bàn về độ hiểu biết về Âm Dương chi mâu, Hứa Vân Long làm sao có thể so được với Diệp Hạo chứ?

Đối mặt với Âm Dương chi mâu của Hứa Vân Long, Diệp Hạo không hề sử dụng bất kỳ mâu thuật nào, trên người hắn tràn ra thần quang hộ thể.

Tan thành mây khói.

Nhìn thấy Âm Dương chi mâu không hề có một chút tác dụng gì, trên mặt Hứa Vân Long tràn ngập chấn kinh.

Phải biết dù jhawns đối mặt với Hoàng Trung từng là đệ nhất cường giả, Hoàng Trung cũng không dám dùng thần quang hộ thể để ngăn cản.

- Ngươi, ngươi là ai?

Diệp Hạo nhìn Hứa Vân Long lạnh lùng một tiéng, chỉ trong nháy mắt thân thể của hắn đã biết mấy ngay lập tức.

Đợi đến khi hắn xuất hiện lần nữa đã là ở phía sau Hứa Vân Long, trong tay hắn cầm một chuỷ thủ mỏng như cánh ve, chuỷ thủ tràn ngập lam quang sâu thẳm đâm tới ngực của hắn.

Sắc mặt của Hứa Vân Long hoàn toàn thay đổi, hắn muốn tránh đi nhưng tốc độ của chuôi chuỷ thủ này thực sự quá nhanh.

Phốc!

Khi chuỷ thủ đâm tới da thịt của hắn, lão giả đi theo Hứa Vân Long cũng bắt đầu động.

- Dừng tay.

- Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?

Từ chỗ tối, một thanh âm âm trầm vang lên giữa toàn trường, tiếp đó một ánh mắt âm ranh rơi vào trên người lão giả, ngay lập tức khiến lão giả kia phải thổ huyết.

Tu vi của lão giả kia là Thần Hoàng đỉnh phong.

Chỉ là Thần Hoàng đỉnh phong cũng có mạnh có yếu nữa.

Lão giả này là Thần Hoàng tầng thứ mười, mà khôi lỗi lại mà Thần Hoàng tầng thứ hai.

Song phương chênh lệnh hai cảnh giới.

Chuỷ thủ không một chút trở ngại đâm thẳng sau lưng Hứa Vân Long.

Hắn vội vàng vận chuyển thần lực trong cơ thể, thế nhưng rất nhanh hắn phát hiện mình không thể trấn áp được.

Điều đó khiến hắn phải kinh hoảng.

Phải biết tu hành đến mức độ như Hứa Vân Long, dù không nói bách độc bất xâm cũng không xê xích gì nhiều.

Hắn vội vàng móc ra uống vào một viên giải độc đan, nhưng hắn phát hiện giải độc đan cũng không hiệu nghiệm.

- Trên chuỷ thủ của ngươi bôi độc gì?

- Một loại cổ trùng độc.

Diệp Hạo cười nói.

- Lúc này cổ trùng đang sinh sôi mạnh mẽ bên trong cơ thể ngươi, trừ phi ngươi nguyện ý bỏ đi thân xác này, bằng không rất nhanh bọn chúng sẽ xâm nhập vào linh hồn của ngươi.

Bỏ đi thân xác?

Nói đùa cái gì vậy?

Sau khi đến Thần Hoàng cảnh, nếu bỏ đi thể xác cũng đồng nghĩa với việc tự bỏ đi tương lai của mình.

Tương lai sẽ không thể đi được bao xa.

Nhưng nếu không bỏ qua thể xác mà nói, đợi đến khi linh hồn cũng bị ăn mòn, vậy cũng cách cái chết không còn bao xa.

Lúc này một lão đan sư tiến lên đi về phía trước.

- Hứa công tử, để cho ta xem thử.

- Làm phiền rồi.

Hứa Vân Long biết lão đan sư này.

Lão là đan sư Hoàng cấp trung giai của Nhan gia đang ở tại nơi này.

Lão đan sư kiểm tra một phen, nghiêm túc nói.

- Loại cổ độc này cực kỳ đáng sợ, ta không có cách nào khống chế được, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

- Ý ngươi là sao?

- Những thứ nên vứt bỏ thì hãy vứt bỏ đi.

Đây chính là biến tướng kêu Hứa Vân Long bỏ đi thể xác.

- Diệp công tử, có thể nể mặt ta được không?

Đúng lúc này, một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành đi cùng một lão giả tới.

Khi nhìn thấy cô gái kia, Diệp Hạo lập tức chấn động trong lòng.

Tất Xuân!

Rốt cục cũng hiện thân rồi sao?

Tất Xuân không còn giữ hình tượng nhu nhược như hồi xưa, mà thay vào đó là mang theo khí thế uy nghiêm.

- Mặt mũi của ngươi rất đáng tiền sao?

Khiến ai cũng không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói như vậy.

Tốt xấu gì nàng cũng là đệ nhất mỹ nữ của Minh vực.

Những năm này nam tử nào sau khi nhìn thấy nàng đều phải ôm mộng.

Có thể nói cơ hồ không có một nam tử nào cự tuyệt thính cầu của nàng.

- Diệp công tử, lấy ra giải dược, ngươi sẽ có được tình hữu nghị của Tất gia ta.

Ánh mắt Tất Xuân trầm xuống, ngay sau đó lãnh đạm nói.

Sắc mặt Nhan Kiều không khỏi biến.

Câu nói này của Tất Xuân cũng ngầm nói rằng…nơ này là địa bàn của Tất gia.

- Nếu ta không muốn lấy tình hữu nghị của Tất gia thì sao?

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Ta cảm thấy Diệp công tử vẫn nên suy nghĩ kỹ càng thì hơn.

Trên mặt Tất Xuân mang theo nụ cười thản nhiên, chỉ là ánh mắt nàng lai vô cùng lạnh lùng.

- Ta nghĩ kỹ rồi, tình hữu nghị của Tất gia ngươi, ta không quan tâm.

Diệp Hạo nhìn Tất Xuân một cái, cường thế nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận