Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1976: Chiến Hạm Đệ Nhị Cảnh

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Đại biểu các tộc cuối cùng vẫn đồng ý.

Lúc này, Thánh Đức Thư Viện kiếm được một khoảng lời lớn.

Một tộc đàn muốn phát triển.

Một là tài nguyên, một là thiên tài.

Hiện tại, tài nguyên Thánh Đức Thư Viện đã xa vượt qua đỉnh phong, bởi vì vẫn lạc mấy vạn Tiên Vương, mấy trăm Bán Thần, trên người của bọn hắn đều có đại lượng tài nguyên.

Mà những tư nguyên này đều thuộc về Thánh Đức Thư Viện.

Còn nữa, Diệp Hạo cướp đi phủ khố của mấy chục nhà, tất cả đều cho Thánh Đức Thư Viện.

Có thể nói, hiện tại Thánh Đức Thư Viện rất lâu sau cũng không cần lo lắng vấn đề tài nguyên.

Lần này lại lường gạt một số lớn.

Sau đó, Thư Viện bắt đầu vững chắc địa bàn.

Cứ như vậy qua mười năm mới hoàn toàn biến những địa bàn này thành tường đồng vách sắt.

Mà mười năm qua, Diệp Hạo cũng không nhàn rỗi.

Bây giờ Thánh Đức Thư Viện chỉ cần từng bước phát triển liền sẽ không có vấn đề, trong mười năm này, Diệp Hạo ngoại trừ giúp các đại thành trì kiến tạo Trận Pháp, còn giúp tạo các không gian thông đạo.

Còn nữa, hắn còn đang bồi dưỡng Ẩn Minh.

Ẩn Minh cần tài nguyên đến từ các đại gia tộc.

Chỉ cần không có tài nguyên, Diệp Hạo sẽ đi trộm từ thế lực khác. Diệp Hạo dốc hết sức bồi dưỡng, thực lực Ẩn Minh tăng mấy lần. Có thể nói hiện tại, thực lực Ẩn Minh đã tương đương với nửa Thánh Đức Thư Viện. Thật ra, Ẩn Minh có thể bành trướng nhanh như vậy còn phải cảm tạ nhưng Tiên Vương Bán Thần đã vẫn lạc kia, Diệp Hạo dùng những thi thể của Bán Thần và Tiên Vương đó luyện hóa thành các loại Tiên Đan, nếu không sẽ phải vận dụng Thánh Tuyền.

Đúng lúc này, Diệp Hạo chuẩn bị rời đi.

Việc nên làm cũng đã làm không sai biệt lắm.

- Ngươi không thể đi.

Diệp Hạo nói muốn rời đi, Thạch Nam kéo cánh tạy của hắn nói.

- Thế nào?

- Hiện tại Ẩn Minh còn cần ngươi bảo hộ.

Thạch Nam bĩu môi

- Ẩn Minh không có Tại Thế Thần Minh, nếu gặp cường giả Thần Linh làm sao?

Diệp Hạo thấy có lý.

Hắn lấy ra một khối Thần Kim đưa cho Thánh Đức.

- Khối Thần Kim này có thể luyện chế ba tấm pháp chỉ, ngươi trước giúp Ẩn Minh luyện chế một tờ phòng thủ, còn lại hai tấm đến lúc đó để cho Tử Đế luyện chế.

- Được.

Thánh Đức nhẹ gật đầu.

Có một Thần Linh pháp chỉ phòng thủ, cho dù một kích của Tại Thế Thần Linh cũng đừng hòng đánh vỡ.

Chỉ cần kiên trì một chút xíu thời gian thì Tử Đế hay Thánh Đức đã tùy thời chạy đến.

Mà tại sao không cho Thánh Đức luyện chế hết hai tấm còn lại, bởi vì Thánh Đức luyện chế kém hơn Tử Đế.

Hai tấm pháp chỉ này để Tử Đế luyện chế mới không lãng phí.

Thật ra, Thánh Đức Thư Viện cũng có Thần Kim.

Nhưng mà loại vật này quá mức trân quý, họ cũng không có bao nhiêu.

Những vật khác, Thánh Đức sẽ còn lấy ra được, nhưng Thần Kim thì chịu.

- Ý ta không phải Thần Linh pháp chỉ.

Thạch Nam lập tức gấp.

- Ta biết ý của cô.

Diệp Hạo nhìn Thạch Nam một chút, trong tay lại xuất hiện một tờ pháp chỉ:

- Tấm pháp chỉ này cho cô.

- Thánh Đức Thư Viện chúng ta không cần Thần Linh pháp chỉ.

Tử Đế cự tuyệt.

Thư Viện thật không cần.

- Tấm Thần Linh pháp chỉ này do một cường giả vô thượng luyện chế, cho dù người đứng đầu Thần Linh cũng có thể đánh giết.

Diệp Hạo nhìn Tử Đế, bình tĩnh nói:

- Tấm pháp chỉ này công phòng nhất thể.

Tử Đế và Thánh Đức đều động dung.

Phần lễ vật này quá trân quý.

Cái này có thể coi như một át chủ bài tuyệt đối.

- Với thực lực bây giờ của các ngươi vẫn không thích hợp quét ngang cấm địa.

Diệp Hạo lập tức nói:

- Bất quá, chờ Tử Đế đi đến Đệ Tam Cảnh cực hạn, ta nghĩ nàng liên thủ với Thánh Đức thì sẽ có thể.

- Quét ngang cấm địa thì có thể tìm ngươi à?

Tử Đế nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

- Tìm ta làm gì?

- Có ngươi mới yên tâm.

- Lúc kia ta còn không biết ở đâu đây?

Diệp Hạo cười nói.

- Ngươi đã phải đi, vẫn không nói cho tọa độ của ngươi sao?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút giam cầm một sợi thần niệm điểm vào mi tâm Tử Đế.

- Phương vị này cô biết được rồi, không nên tùy tiện truyền đi.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Tại sao?

- Bởi vì thế giới kia của ta rất nhỏ yếu, không chịu được Phiêu Miểu Đại Lục các ngươi chinh phạt.

- Có Thánh Đức Thư Viện chúng ta ở đây, ai dám chinh phạt thế giới của ngươi?

- Nói thì nói như thế, nhưng ta vẫn không hi vọng bị quấy rầy.

- Ta nhớ kỹ.

Tử Đế trầm ngâm một chút rồi gật đầu.

- Cáo từ.

Diệp Hạo nói xong triệu hoán ra một chiếc Chiến Hạm, nhảy lên Chiến Hạm sau đó hô lên với đám người Chúc gia.

- Ta đưa các ngươi về nhà.

Trên mặt tất cả mọi người Chúc gia đều hưng phấn.

Những năm này, thực lực Chúc gia tăng lên rất nhanh.

Chúc Thư Dung đã tiêu thăng đến Đệ Nhất Cảnh, Chúc Tích Quân cũng đi tới Tiên Vương đỉnh phong, qua một đoạn thời gian nữa có thể đặt chân đến Bán Thần.

Diệp Hạo vì bồi dưỡng Chúc gia đã đập vào không biết bao nhiêu tài nguyên, điều này khiến đám người không khỏi kinh hãi.

Ví dụ như Chúc Thư Dung đời này chưa từng nghĩ qua mình có thể đặt chân đến Bán Thần, nhưng Diệp Hạo lại dùng tài nguyên mạnh mẽ nện hắn lên Đệ Nhất Cảnh, còn các tộc nhân của Chúc gia cũng gần như đi tới Tiên Vương trung giai và cao giai.

Ba ngàn Tiên Vương!

Chúc gia đến giờ chưa từng mạnh đến vậy!

- Diệp Công Tử, chiếc chiến hạm này không phải chiếc trước?

Chúc Tích Quân tò mò hỏi.

- Trước kia là chiến hạm Đệ Nhất Cảnh, mà bây giờ là Đệ Nhị Cảnh.

Diệp Hạo cười nói.

Mấy trăm năm nay, hắn cũng không phải sửa không được.

Khí Đạo và Đan Đạo của hắn cũng đặt chân đến Đệ Nhị Cảnh.

Nhưng Trận Đạo của hắn vẫn còn nằm ở cảnh giới này.

Chuyện này làm cho Diệp Hạo ý thức được muốn đặt chân Đệ Tam Cảnh cần phải tăng tu vi lên Bán Thần, nhưng bây giờ còn chưa có quyết định lên hay không đây.

Bởi vì hắn còn muốn tiếp tục rèn luyện ở Tiên Vương Cảnh.

- Đệ Nhị Cảnh?

Chúc Tích Quân trừng lớn hai mắt.

Tộc nhân Chúc gia cũng kinh ngạc nói không ra lời.

Tại trong lòng của bọn hắn, chiến hạm Đệ Nhất Cảnh đã cao không thể chạm, mà bây giờ lại được ngồi trên chiến hạm Đệ Nhị Cảnh.

Loại cảm giác này giống như nằm mơ.

Nhưng mà cũng may tu vi của bọn hắn đã tăng lên tới Tiên Vương Cảnh, vì vậy loại xung kích vẫn có thể thừa nhận được.

Bên trong Hỗn Độn, không trời không đất, một mảnh lờ mờ.

Chiến hạm Đệ Nhị Cảnh lẳng lặng tiến lên, nếu không nhìn thấy tràng cảnh bốn phía nhanh chóng thay đổi, còn tưởng rằng cái chiếc Chiến Hạm này không di chuyển.

- Hệ thống ổn định của chiến hạm thực sự quá tuyệt.

Chúc Tích Quân nhẹ nói.

Diệp Hạo cười nói.

- Có muốn lái thử không?

- Có thể hả?

Chúc Tích Quân vội nói.

- Có thể.

Diệp Hạo nói xong mang theo Chúc Tích Quân đi tới phòng điều khiển, chợt Diệp Hạo gọi Chiến Hạm Khí Linh ra.

- Đưa quyền điều khiên cho cô ấy.

- Tuân mệnh, chủ nhân.

Chiến Hạm Khí Linh cung kính đáp.

Chúc Tích Quân có được quyền hạn sau đó thật hưng phấn điều khiển.

Cực hạn xuyên thẳng qua làm cho nàng mừng rỡ như điên.

Diệp Hạo nhìn một hồi chuẩn bị quay người rời đi.

Nhưng vào lúc này, Chúc Tích Quân kêu lên.

Diệp Hạo quay người nhìn lại. Ngay lập tức, hắn nhìn thấy một cục đá to lớn đang bay về phía Chiến Hạm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận