Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 715: Giáo huấn Địch Long

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Đông Tiên Điện!

Hoàng Phủ Kiếm nhìn tin tức Công Đức Đường vừa mới truyền đến mới ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo nói.

- Công Đức Đường đã thống kê Điểm cống hiến cho ngươi.

- Bao nhiêu?

Diệp Hạo hứng thú hỏi lại.

- 528 vạn.

Hoàng Phủ Kiếm cười khổ đáp lời.

- Ngươi có biết ban đầu ta còn định đưa cho ngươi 100 vạn cống hiến không?.

Kỳ thật Diệp Hạo chém giết tu sĩ lấy được điểm cống hiến chỉ có mấy chục vạn.

Sở dĩ Diệp Hạo lấy được nhiều cống hiến như vậy bởi vì hắn đã bán toàn bộ đồ vật trong Túi Càn Khôn của các tu sĩ hắn giết cho Công Đức Đường.

Những công pháp kia cùng đủ loại tài nguyên Diệp Hạo lại không dùng được.

Như vậy không bằng bán cho Tông Môn.

Kỳ thật con số này cũng không tính quá cao.

Phải biết số lượng tu sĩ Diệp Hạo chém giết được đã đạt đến mấy ngàn. Mấy ngàn tên tu sĩ còn có một phần là Ngọc Tiên cảnh.

Hoàng Phủ Kiếm đã sớm nghĩ kỹ việc ban thưởng Diệp Hạo.

Nhưng hiện tại ban thưởng cho Diệp Hạo 100 vạn điểm cũng không có ý nghĩ gì nữa.

Lấy thực lực của Diệp Hạo, không thể dùng hết số điểm này trong thời gian ngắn.

- Không cần phải như vậy.

Diệp Hạo lắc đầu.

Diệp Hạo đến bây giờ không phải một người tham lam.

Hắn hiện tại vẫn chưa nghĩ đến việc dùng những công đức này để làm gì.

- Ngươi tính làm gì tiếp theo thế?

Hoàng Phủ Kiếm hỏi.

- Thời gian tiếp theo, ta chuẩn bị an tâm tu luyện.

- Chuẩn bị đột phá Ngọc Tiên cảnh?

- Nếu như vậy thì sau khi đến đỉnh phong ngươi hãy tiến về Vấn Tâm Cốc.

- Vấn Tâm Cốc?

Diệp Hạo biết rõ Địch Phượng bị trừng phạt về Vấn Tâm Cốc.

- Vấn Tâm Cốc là nơi rèn luyện tâm thần của các đệ tử.

Hoàng Phủ Kiếm trầm giọng nói.

- Nếu rèn luyện trong đó, tương lai sẽ có rất nhiều lợi ích.

- Nói vậy thì ta phải đi đến đó một chuyến rồi.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Đây chính là chỗ tốt của đại Tông Môn.

Diệp Hạo không tin Liệt Hỏa Tông sẽ có nơi tu luyện giống như Vấn Tâm Cốc.

Lúc hắn trở về tiểu viện của mình đã thấy Bạch Thược đã chờ đó từ trước.

- Ngươi đổi được bao nhiêu cống hiến?

Diệp Hạo cười hỏi.

- 142 vạn 6000.

Bạch Thược nhẹ giọng trả lời.

- Đổi đồ vật sao?

- Lúc tăng lên đến Ngọc Tiên cảnh phải tiến vào Huyết Trì, bởi vậy hiện tại không nên lãng phí.

Bạch Thược nhẹ nhàng lắc đầu.

- Đến lúc đó ta sẽ đổi lại một lượng dược liệu lớn.

- Nói đến dược liệu mới nhớ, ta phải nhanh chóng hoàn thành đan phương thượng cổ Tố Thể Đan mới được.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Đan phương còn thiếu mấy loại dược liệu?

- Sáu vị nữa.

- Đệ lại có thể thôi diễn đến trình độ cao vậy sao?

Bạch Thược giật mình hỏi lại.

- Ta ở Tiên Cung đợi một năm không phải chỉ để tu luyện đâu.

Diệp Hạo cười đáp.

- Đi thôi, chúng ta vào Tiên Cung tu luyện nào!

Diệp Hạo không phải không cần hoàn cảnh tu luyện như Tiên Cung a.

1 năm!

Đang trong lúc tu luyện, Bạch Thược bỗng nhiên mở hai con mắt ra.

Nàng chú ý thấy khí tức trên người Diệp Hạo bỗng nhiên tăng vọt, cỗ khí tức này vượt xa thời điểm nàng đột phá, thậm chí Bạch Thược còn cảm thấy cho dù Ngọc Tiên nhị, tam chuyển đều không bằng.

- Khó trách chiến lực của hắn lại cường đại như vậy.

Kỳ thật bất luận chuyện gì không hợp lý nào cũng đều có cách giải thích hợp lý cả.

Chỉ do ngươi không biết thôi.

Sau khi Diệp Hạo đột phá cũng bắt đầu củng cố cảnh giới bản thân.

Ba ngày sau Diệp Hạo, mới đứng lên.

- Bạch Thược, tỷ tu luyện như thế nào rồi?

- Còn phải chờ nửa năm nữa mới có thể đột phá.

Bạch Thược trả lời.

- Ta chuẩn bị đến Vấn Tâm Cốc.

- Vấn Tâm Cốc?

- Đúng, nghe tông chủ nói vào trong đó có thể rèn luyện tâm thần, ta tu luyện trong đó có thể đột phá càng nhanh hơn.

Diệp Hạo nói ý nghĩ trong lòng ra.

- Vấn Tâm Cốc thế trực tiếp khảo hạch tâm thần bản thân, trong đó nghỉ ngơi một ngày cũng là một loại hình phạt.

Bạch Thược nói đến đây, thoại âm thay đổi.

- Bất quá, nơi đó thực sự có thể tăng thực lực lên rất tốt.

- Vậy chúng ta đi thôi.

- Được.

Vấn Tâm Cốc!

Nơi mà mỗi lần đệ tử Đông Tiên Điện khi nghe đến đều phải biến sắc.

Trừ phi bị bắt nếu không chả có người nào muốn tiến vào đó cả.

Đáng tiếc răng toàn bộ đệ tử chân truyền Đông Tiên Điện đều đi qua nơi này.

Không đi được không?

Đương nhiên là được.

Bất quá những đệ tử chân truyền không muốn đi đều được các sư trưởng lấy đủ loại lý do trừng phạt tiến về nơi đó.

- Bạch Thược làm sao lại đến đây?

- Chắc do sư phó nàng phạt chứ gì.

- Thân làm đệ tử chân truyền đều phải đi qua một lần.

- Người bên cạnh Bạch Thược là ai?

- Diệp Hạo.

- Thanh niên Tông chủ âm thầm tấn thăng đó hả?

- Đúng vậy.

- Ta nghe nói Vương Miện vẫn muốn trả thù Diệp Hạo đấy.

- Diệp Hạo thật xui xẻo.

- Ai nói không phải hứ?

- Nghe nói thực lực Vương Miện cũng đã đạt đến Ngọc Tiên bát chuyển rồi.

- Ngọc Tiên bát chuyển? Làm sao có thể?

- Lần này Vương Miện ra ngoài lịch luyện đã chiếm được truyền thừa, nên tu vi mới được đề thăng nhanh như thế.

Bạch Thược nghe được như vậy không khỏi lo lắng nhìn Diệp Hạo.

- Quên lá bài tẩy của ta rồi sao?

Diệp Hạo cười cười nói.

- Nhưng lá bài tẩy ấy không thể tùy tiện vận dụng đâu.

Bạch Thược biết rõ át chủ bài trong miệng Diệp Hạo là Tâm Ma, nhưng Tâm Ma đâu có thể tùy tiện gặp người.

- Trong lòng ta tự có tính toán.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

Nghe Diệp Hạo nói vậy, Bạch Thược cũng không hỏi gì thêm nữa.

Mà ngay lúc hai người Diệp Hạo đi đến Vấn Tâm Cốc thấy được một đạo thân ảnh quen thuộc.

- Diệp Hạo.

Địch Long nhìn thấy Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy sát ý dữ tợn.

Địch Long làm sao không giận được.

Hắn bị Diệp Hạo treo lên đánh cũng rất bình thường.

Tài nghệ không bằng người, ai cũng không thể nói cái gì.

Nhưng tỷ tỷ hắn vậy mà còn bị trừng phạt vào Vấn Tâm Cốc 3 năm.

3 năm a!

Địch Long ở Vấn Tâm Cốc nửa tháng đã có loại cảm giác muốn điên rồi.

Vừa nghĩ đến việc tỷ tỷ phải chịu đựng 3 năm dày vò trong đó, hắn lại có cảm giác muốn xé Diệp Hạo ra thành từng mảnh.

Diệp Hạo nhàn nhạt lườm Địch Long một cái nói.

- Ngớ ngẩn.

- Ngươi nói ai ngớ ngẩn vậy?

Địch Long giận dữ quát lớn.

- Ngươi cho rằng Long tiền bối bắt tỷ tỷ ngươi trong Vấn Tâm Cốc 3 năm chỉ vì trừng phát nàng sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Điều này nói rõ Long tiền bối thấy tâm cảnh Địch Phượng có tỳ vết, không có thời gian dài tôi luyện căn bản không xóa được tỳ vết này.

- Mà ngươi có biết tỷ tỷ ngươi có tỳ vết vì sao không?

- Chính vì người ngớ ngẩn như ngươi đấy.

- Thất tình lục dục, tu sĩ không phải không thể không có, nhưng do tỷ tỷ ngươi quá mức chú ý đến người ngớ ngẩn như ngươi khiến tâm vấn đạo của nàng không vững. Trong thời gian ngắn thì không có vấn đề gì, nhưng nếu để thời gian dài thì sẽ trở thành vấn đề lớn, đến lúc đó tỷ tỷ ngươi có thể đột phá Kim Tiên cảnh hay không cũng là vấn đề đấy.

Diệp Hạo nói đến đây hơi dừng một chút nói tiếp.

- Thời gian 3 năm thật ra là một lần tôi luyện, cũng tương đương với một loại tra tấn, nhưng nếu không làm vậy, tỷ tỷ ngươi sẽ bị gạch chân trong hàng cửu đại chân truyền.

- Ta có thể chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết, tỷ tỷ ngươi chịu tội gặp nạn, toàn bộ đều vì ngươi mà ra.

Diệp Hạo khinh bỉ nhìn Địch Long nói.

- Thật bi ai a, ngươi đến bây giờ vẫn còn không biết.

- A.

Địch Long kinh trụ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận