Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2490: Tới Cửa

Tư Mã Thành Cơ phát hiện mình bị áp chế. Hắn nhận ra công pháp mà Từ Băng Sương nắm giữ trên mình. Bất quá hắn cũng không hề lo lắng nhiều. Bởi vì hai Thần Vương khác của gia tộc đang trên đường chạy tới, chỉ cần hắn tiếp tục kéo dài một chút thời gian, đến lúc đó liên hợp với hai Thần Vương kia là có thể trấn áp được Từ Băng Sương. Nghĩ như vậy Tư Mã Thành Cơ chọn lựa sách lược chính là phòng thủ. Chỉ là trên thế gian nào có tuyệt đối phòng thủ sao?

Phòng thủ nhiều, kiểu gì cũng sẽ lộ ra sơ suất. Theo việc Tư Mã Thành Cơ bị Từ Băng Sương dùng một kiếm trảm vào trên bờ vai Tư Mã Thành Cơ đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Đã qua một thời gian dài rồi mà?

Hai đại Thần Vương của gia tộc vì sao còn chưa hiện thân?

- Có phải đang nghĩ đến hai đại Thần Vương của Tư Mã nhất tộc các ngươi vì sao còn chưa hiện thân phải không?

Từ Băng Sương cười lạnh nói.

- Chẳng lẽ... ?

Tư Mã Thành Cơ mới nói đến đây giữa không trung đã xuất hiện hai bóng người, bất đồng chính là toàn thân hai bóng người này hoàn toàn không hề có một chút khí tức sinh mệnh. Sắc mặt Tư Mã Thành Cơ trở nên khó coi.

Hai vị này sao hắn có thể không biết được?

Bọn họ là Thần Vương thuộc Tư Mã nhất tộc, hơn nữa tu vi một người trong đó còn cao hơn hắn, nhưng bây giờ lại bị lặng yên không một tiếng động mà giết chết?

Điểm ấy cho dù Chuẩn Hoàng cũng không thể làm được!

Nghĩ tới đây thần sắc Tư Mã Thành Cơ trở nên vô cùng ngưng trọng. Đúng lúc này toàn thân hắn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

- Không tốt.

Tư Mã Thành Cơ lập tức ý thức được nguy hiểm gần sát. Sau một khắc một đạo thần niệm đã phủ xuống. Thức hải Tư Mã Thành Cơ thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị xuyên qua.

Hắn kêu thảm một tiếng đồng thời rơi xuống phía sau.

- Giết.

Từ Băng Sương cầm thần kiếm trong tay giết tới. Lúc này đại não Tư Mã Thành Cơ giống như một đống hỗn độn, nào có thể tránh được một kiếm của Từ Băng Sương.

Tư Mã Thành Cơ kêu thảm một tiếng. Vô lực rơi xuống phía sau.

Từ Băng Sương đấm ra một quyền, quyền quang che mất tất cả. Đợi đến khi quyền quang tiêu tán thân thể Tư Mã Thành Cơ cũng đã biến mất tăm. Tu sĩ Tư Mã nhất tộc thấy một màn như vậy hoảng sợ đến trắng bệch cả mặt. Từ Băng Sương nhìn những tu sĩ kia một cái liền dùng một kiếm quét ngang, từng người trong đám tu sĩ dưới kia đều bị chém thành từng mảnh, ngay sau đó Từ Băng Sương mở ra giết chóc máu tanh, vô tình đánh chết tướng sĩ Tư Mã nhất tộc trấn giữ trong tòa thành này.

Diệp Hạo núp trong bóng tối lẳng lặng nhìn một màn này. Hắn biết rõ Từ Băng Sương cần phát tiết uất khí trong lòng.

Vô tội?

Lúc này cũng không cần nói đến vô tội hay không vô tội cái gì?

Ngươi hưởng thụ tài nguyên gia tộc đưa cho ngươi thì ngươi cũng phải tiếp nhận những cực khổ mà gia tộc mang cho ngươi. Thần niệm của cường giả Thần Vương khủng bố biết bao.

Huống chi Từ Băng Sương còn là cao giai Thần Vương!

Ngắn ngủi chỉ trong nửa khắc đồng hồ cả tòa Tư Mã thành của Tư Mã gia tộc hơn mười vạn tướng sĩ hoàn toàn bị giết sạch sẽ. Khắp nơi đều có xác chết.

- Giết đủ chưa?

Diệp Hạo hiện thân hỏi.

- Chưa đủ.

Từ Băng Sương lạnh lùng nói.

- Vậy cứ tiếp tục.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Được.

Từ Băng Sương nói xong lập tức bay tới tổ địa của Tư Mã nhất tộc.

Diệp Hạo vung tay lên gọi ra mười vạn tướng sĩ.

- Sau khi các ngươi cướp bóc tài nguyên của Tư Mã thành thì tiến tới các đại thành trì dưới quyền của Tư Mã nhất tộc.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Tuân mệnh.

Mười vạn tướng sĩ cung kính nói.

Diệp Hạo không hề lo lắng vấn đề an toàn của mười vạn tướng sĩ này. Bởi vì khi Từ Băng Sương đại sát khắp nơi Diệp Hạo đã bí mật thông báo cho Chu Tổ. Lúc này Chu Tổ đang ẩn giấu ở gần đó. Có một cường giả Thần Hoàng tọa trấn, còn có thể có vấn đề gì được?

Nếu như đã đắc tội với Tư Mã nhất tộc, vậy cần gì phải che giấu chứ.

Dứt khoát quét sặt tài nguyên của bọn họ. Tư Mã nhất tộc đương nhiên cũng có mạng lưới tình báo cường đại. Khi Từ Băng Sương đang đánh giết Tư Mã Thành Cơ, Tư Mã nhất tộc đã phái ra hai cường giả Thần Vương. Mà khi hai cường giả Thần Vương vẫn lạc, Tư Mã gia tộc vội vàng mời lão tổ Chuẩn Hoàng ra.

Chỉ là khi Tư Mã Uy Chí muốn đến cứu viện lại khiếp sợ phát hiện toàn bộ Tư Mã nhất tộc đều bị một thần niệm bá đạo khống chế. Cho dù là hắn cũng không xông ra được. Lúc này Tư Mã Uy Chí làm sao không biết Tư Mã nhất tộc bị cường giả Thần Hoàng theo dõi chứ?

Chỉ là hiện tại rất nhiều Thần Hoàng trong hoàng vẫn chưa xuất thế sao?

Khi Tư Mã Uy Chí suy nghĩ mãi vẫn không thể lý giải ra được thì hắn đã thấy Từ Băng Sương.

- Ngươi là ai?

- Từ Băng Sương.

- Từ Băng Sương?

Tư Mã Uy Chí hồ nghi nhìn Từ Băng Sương nói.

- Ta không nhớ Tư Mã gia tộc chúng ta đã đắc tội với ngươi?

- 8000 năm trước ngươi vì một phần công pháp giết toàn bộ mấy ngàn người từ trên xuống dưới nhà họ Từ, chuyện này ngươi sẽ không quên nhanh như vậy chứ?

Từ Băng Sương cắn răng nghiến lợi nói. Tư Mã Uy Chí lúc này mới nhớ ra.

- Ngươi là nữ nhi của Từ Tử Hằng?

- Đúng vậy.

Tư Mã Uy Chí yên lặng một chút nói.

- Ngươi muốn thế nào?

- Nợ máu trả bằng máu.

- Ngươi đã giết mấy chục vạn tu sĩ Tư Mã nhất tộc ta rồi đấy.

- Ta muốn Tư Mã nhất tộc các ngươi bị diệt tộc.

- Cũng giống như vậy sao?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Đáng tiếc là ngươi giết không được.

Tư Mã Uy Chí lạnh lùng nói.

Khi Mã Vinh Quang vừa nói xong một đôi bàn tay vàng óng ánh phá thời khôn đập xuống. Lập tức đám người đều cảm thấy toàn bộ thiên địa đều muốn bị hủy diệt.

Lực lượng trùng trùng điệp điệp tràn ngập trong mỗi một tấc không gian. Yết hầu khô khốc, trái tim chấn động mãnh liệt. Hoảng loạn, tâm thần có chút không tập trung. Bịch một tiếng Tư Mã Uy Chí bị đôi bàn tay đó đánh thành trọng thương, tiếp lấy giống như xách con gà con mà xách hắn ở giữa không trung.

- Tống công tử.

Sắc mặt Tư Mã Uy Chí trắng bệch nói.

Đúng lúc này một thanh niên mặc cẩm y ở trước đám người phía dưới đứng trước mặt Từ Băng Sương.

- Từ Băng Sương, ta không quản sau lưng ngươi có cường giả Thần Hoàng nào, nhưng hiện tại Tư Mã nhất tộc đã hiệu trung với Tống gia ta.

- Tống thị nhất tộc?

Sắc mặt Từ Băng Sương không khỏi biến đổi. Tống thị nhất tộc thế nhưng là thế lực Hoàng cấp cao cấp.

- Tống thị nhất tộc các ngươi rất trâu sao?

Đúng lúc này thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện ở bên người Từ Băng Sương. Đồng thời sắc mặt một trung niên bên người Tống Hán Xương cũng hoàn toàn thay đổi, hắn vội vàng ở bên người Tống Hán Xương nói ra thân phận của Diệp Hạo. Nghe vậy sắc mặt Tống Hán Xương cũng thay đổi.

- Diệp tông chủ.

Tâm thần Tống Hán Xương cũng bắt đầu thấp thỏm không yên. Đứng sau lưng Diệp Hạo là Triệu Tổ?

Con mẹ nói ai mà dám trêu chọc vào chứ?

Hơn nữa hiện tại Diệp Thiên Thiên cũng đã bái vào Thánh điện. Điện chủ Thánh điện cũng là cường giả Nửa bước đại năng. Tống gia bọn họ trừ phi chán sống mới dám trêu chọc?

- Hiện tại Tống gia các ngươi còn muốn bảo vệ Tư Mã nhất tộc không?

Diệp Hạo nhìn Tống Hán Xương nói.

- Diệp tông chủ, Tống gia chúng ta không biết các ngươi cùng Tư Mã nhất tộc có ân oán, bằng không ngươi cho Tống gia chúng ta mười cái lá gan cũng không dám trêu chọc ngươi.

Tống Hán Xương nói đến đây lại nói tiếp.

- Diệp tông chủ, ta sẽ mang theo người này đi.

- Cứ như thế mà đi sao?

Thần sắc Diệp Hạo bất thiện nhìn Tống Hán Xương.

Nghe vậy trong lòng Tống Hán Xương tràn đầy đắng chát. Hắn lấy ra một bình ngọc nói.

- Diệp tông chủ, nơi này có ba trăm giọt Thần Vương dịch, mong ngươi vui vẻ nhận lấy.

- Ba trăm giọt Thần Vương dịch, ngươi tưởng ta là ăn mày sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận