Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2594: Ta Một Mực Chờ Đợi Ngươi

- Kiếm Trì hoàng triều.

- Kiếm Trì hoàng triều là thế lực Hoàng cấp trung giai đấy.

- Ta nghe nói Kiếm Vân đã được chỉ định làm truyền nhân.

- Kiếm Trì hoàng triều đã tán thành địa vị của Nam Đẩu học viện sao?

Kiếm Thanh, Kiếm Vân ăn mặc trường bào quý giá, cực kỳ khách khí hành lễ với đám người Nam Đẩu học viện. Dù thế nào hai người vẫn là hậu bối, hành lễ với Thần Hoàng, Thần Vương cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Tiếp đãi Kiếm Thanh, Kiếm Vân là Bạch Tiểu Bạch.

- Bây giờ mới thấy hai người các ngươi có chút lương tâm đấy.

Bạch Tiểu Bạch nở nụ cười nhìn hai vị này.

Bạch Tiểu Bạch là đệ tử của Nam Đẩu học viện, Nam Đẩu học viện không được thế lực khác tán thành, trên mặt Bạch Tiểu Bạch cũng không vui vẻ gì.

- Ha ha, chúng ta không nể mặt ngươi, cũng phải nể mặt Diệp công tử.

Kiếm Vân thấp giọng cười nói.

- Hóa ra không phải vì ta mà tới.

Bạch Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Kiếm Vân.

Kiếm Vân còn đang định nói lại bị Kiếm Thanh trừng mắt liến hắn một cái nói.

- Thật nhiều lời.

Kiếm Vân không khỏi rụt cổ lại, không dám lại nói gì thêm.

- Ta dẫn các ngươi vào.

Bạch Tiểu Bạch vừa cười vừa nói.

Nàng biết Kiếm Vân chỉ nói đùa, mọi chuyện vốn không như hắn nói.

- Tên Đông Phương Bạch kia cũng đến, chúng ta vẫn nên chờ ở đây thêm một chút thì hơn.

Kiếm Thanh nói khẽ.

- Đông Phương Bạch?

Bạch Tiểu Bạch giật mình nói.

Đông Phương thế gia là thế lực Hoàng cấp cao cấp. Tương lai Bạch Tiểu Bạch tin mình có thể đặt chân đến Thần Hoàng đỉnh phong. Nhưng đó là tương lai. Bây giờ nàng nhất định vẫn phải bảo trì kính sợ đối với thế lực cấp bậc này. Tiếng nói Kiếm Thanh vừa rơi xuống đã thấy một nam tử ăn mặc có chút diêm dúa xuất hiện ở cổng.

- Đông Phương Bạch.

- Là nam tử còn xinh đẹp hơn cả nữ tử sao?

- Đông Phương thế gia là thế lực Hoàng cấp cao cấp đấy!

- Chẳng lẽ Đông Phương thế gia cũng có quen biết với Nam Đẩu học viện sao?

- Không biết nữa.

Bạch Tiểu Bạch đại biểu Nam Đẩu học viện tiến đến nghênh đón Đông Phương Bạch.

- Ngươi cũng đến?

Bạch Tiểu Bạch có chút kinh ngạc nhìn Đông Phương Bạch nói.

- Năm đó ta đã nói, chuyện của Nam Đẩu học viện cũng chính là chuyện của Đông Phương Bạch ta.

Đông Phương Bạch nghiêm túc nói.

- Có lòng.

Bạch Tiểu Bạch thật tâm nói.

Phải biết hiện giờ Đông Phương Bạch là thiếu tộc trưởng của Đông Phương thế gia, mỗi một thái độ của hắn thôi cũng sẽ đại biểu cho Đông Phương thế gia.

Bạch Tiểu Bạch mang theo Đông Phương Bạch, Kiếm Thanh, Kiếm Vân tiến vào yến hội. Trên đường Đông Phương Bạch trầm ngâm một chút nói.

- Bạch Tiểu Bạch, trong Hỗn Độn thế giới ngươi đã đi bao xa?

- Đại Hoang vực.

- Không ngờ ngươi thật sự đi tới Đại Hoang vực?

Đông Phương Bạch hoảng sợ nói.

Năm đó Đông Phương Bạch cũng đi vào Hỗn Độn thế giới, đáng tiếc chỉ mới nửa đường hắn đã phải lui lại.

- Đúng vậy.

Bạch Tiểu Bạch gật đầu một cái.

- Không biết bây giờ ngươi đã mạnh đến mức nào?

Khi nói ra câu này Đông Phương Bạch cũng rất nóng lòng muốn thử.

- Chỉ cần đưa ra một ngón tay là có thể trấn áp được ngươi.

Bạch Tiểu Bạch ranh mãnh nói.

- Thử xem?

Đông Phương Bạch hí hửng muốn thử ngay lập tức.

- Được thôi.

Bạch Tiểu Bạch đáp ứng nói.

Ngay khi ánh mắt hai người giao nhau lập thức thân hình cũng biến mất cùng lúc, đợi đến khi xuất hiện trở lại liền hung hăng đụng độ vào nhau. Nhưng sau một khắc Đông Phương Bạch đã phải kêu lên một tiếng đau đớn, hắn không ngừng lui lại về sau ở giữa không trung vài chục bước mới có thể dừng lại được.

- Ngươi...?

Đông Phương Bạch kinh hãi nhìn Bạch Tiểu Bạch nói.

Năm đó bản thân có thể đưa tay là có thể trấn áp được Bạch Tiểu Bạch đấy.

- Thật ra ta chiếm một chút lợi lộc.

Bạch Tiểu Bạch nói xong liền thả ra một tia uy áp Thần Vương cấp.

- Tu vi của ta đã đặt chân đến Thần Vương cảnh tầng thứ hai, dù vừa rồi ta đã ép tu vi đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười hai.

- Thần Vương cảnh tầng thứ hai?

Đông Phương Bạch giống như gặp phải quỷ.

- Sao tu vi của ngươi lại có thể tăng nhanh như vậy?

Những thiếu niên chí tôn của thế lực Hoàng cấp giống như Đông Phương Bạch đều phải dùng thời gian lĩnh vực để gian lận. Nhưng hắn nào có thể biết được Bạch Tiểu Bạch dùng thời gian lĩnh vực gấp ba trăm lần chứ?

Lão tổ Đông Phương thế gia khống chế thời gian lĩnh vực cũng gấp mười mấy lần. Làm sao có thể so được với cường giả như hỏa linh chứ?

- Ngươi đoán xem.

Bạch Tiểu Bạch trừng mắt nhìn nói.

Đông Phương Bạch yên lặng một hồi nói.

- Ta muốn biết vừa rồi ngươi áp chế tu vi đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười hai ngươi đã dùng mấy thành thực lực?

- Chúng ta cũng đừng thảo luận vấn đề này nữa.

Bạch Tiểu Bạch lại dời chủ đề.

- Ta có thể thừa nhận được đả kích.

Đông Phương Bạch nghiêm túc dò hỏi.

- Ba thành.

Bạch Tiểu Bạch chần chờ một chút vẫn nói ra. Đông Phương Bạch ngây ngẩn cả người. Kiếm Thanh cũng ngây ngẩn cả người. Kiếm Vân cũng giống như thế.

Ba thành?

Điều này có ý vị gì?

Bọn họ đều rất rõ ràng.

- Chẳng phải nói tương lai ngươi có thể đặt chân đến Thần Hoàng đỉnh phong chi cảnh sao?

Khi nói câu này Kiếm Vân càng không ngừng nuốt nước bọt.

- Thần Hoàng đỉnh phong thì tính là cái gì chứ?

Khiến ba người Kiếm Vân không nghĩ rằng Bạch Tiểu Bạch lại nói câu nói này.

- Cuối cùng vẫn chỉ là một quân cờ thôi.

Nghe vậy khắp khuôn mặt Đông Phương Bạch tràn đầy cười khổ. Cực hạn cả đời hắn chỉ là Thần Hoàng cao giai, hắn tha thiến mơ ước được trở thành Thần Hoàng đỉnh phong. Kết quả Bạch Tiểu Bạch người ta lại nói như vậy vẫn chưa đủ.

- Diệp công tử sẽ xuất hiện sao?

Kiếm Thanh thấp giọng hỏi.

- Ngươi nghĩ sẽ xuất hiện sao?

Bạch Tiểu Bạch nói khẽ.

- Diệp công tử có tình có nghĩa, ta nghĩ hắn sẽ xuất hiện.

Kiếm Thanh suy nghĩ một chút nói.

- Ta cũng cảm thấy như vậy, ta cảm thấy Diệp công tử nhất định là bị chuyện gì đó làm chậm trễ.

Kiếm Vân phụ họa nói.

- Đi thôi.

Bạch Tiểu Bạch nói xong liền dời đi chủ đề.

Một đoàn người đi tới yến hội mới phát hiện nơi này đã sớm kín hết chỗ. Chuyện này cũng rất bình thường. Những năm này Nam Đẩu học viện nuôi dưỡng rất nhiều đệ tử. Dù chỉ có một bộ phận đệ tử có lương tâm đến đây, như vậy cũng là một con số kinh khủng. Chỉ là không phải đệ tử nào cũng có tư cách đến đây, tu vi của ngươi chí ít cũng phải là Hợp Thần cấp.

Lấy thân phận của đám người Đông Phương Bạch đám đương nhiên sẽ được chuẩn bị ngồi vào chỗ cao nhất.

Đám người ngồi xuống cũng không lâu lắm mới có một người trung niên mặc đồ trắng đồng hành cùng Nam Đẩu đi đến.

- Bạch Phương.

- Tóc của Bạch Phương sao lại trắng phau như vậy?

- Tướng mạo của sao tại sao lại già nua như thế chứ?

- Đúng vậy, năm đó Bạch Phương đặt chân đến Thần Hoàng cảnh trên người hắn cũng đã lưu lại dấu vết của thời gian nhưng mới qua được bao lâu chứ?

- Nam thần ta vẫn luôn mộng ước, vì sao bộ dáng của ngươi lại thành như vậy?

Khi tu sĩ toàn trường đau đàm luận một nữ tử tướng mạo thanh tú bỗng chạy tới bên người Bạch Phương.

- Bạch Phương học trưởng, ngươi thế nào?

Bạch Phương nhìn cô gái trước mắt ánh mắt lóe ra thần sắc quen thuộc.

- Ngươi là Ôn Ngọc?

- Học trưởng, ngươi còn nhớ rõ ta?

Nữ tử được gọi là Ôn Ngọc rơi lệ nói.

- Hoa khôi của Nam Đẩu học viên ta năm đó sao ta có thể quên được?

Bạch Phương đưa tay muốn giúp Ôn Ngọc lau nước mắt trên mặt, thế nhưng vừa nghĩ tới thân phận của mình liền chán nản để xuống. Năm đó Bạch Phương cũng rất thích Ôn Ngọc, chỉ là cuối cùng hắn vẫn lựa chọn mẫu thân của Bạch Tiểu Bạch. Đoạn nhân duyên này cũng theo đó mà trôi qua.

- Học trưởng, những năm này ta vẫn luôn chờ ngươi.

Ôn Ngọc bắt lấy bàn tay của Bạch Phương hai mắt đẫm lệ mông lung nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận