Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1335: Tiểu Vương Gia

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Yến hội Tam Công chúa.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy trên mặt Thạch Hải Nham cùng Mạc Vinh Thu đều lộ vẻ hâm mộ.

Bởi vì nó có thể đề cao giá trị bản thân đồng thời còn có thể có cơ hội kết giao với giai tầng quyền quý.

- Vậy mai đi.

Mạc Vinh Thu nói khẽ.

- Được.

Diệp Hao gật đầu.

Phủ Công Chúa!

Diệp Hạo cùng Tô Nhất Phỉ từ xa đi tới đã thấy tu sĩ tới đây cũng đã xếp thành một hàng dài.

- Hoa Tự Liên mời bao nhiêu người?

Diệp Hạo hỏi.

- Toàn bộ người trổ hết tài năng hôm qua đều được mời.

Tô Nhất Phỉ nói đến đây nghi ngờ nhìn Diệp Hạo nói.

- Hoa công chúa thật sự không mời ngươi?

- Không mà.

Diệp Hạo lắc đầu.

Tô Nhất Phỉ không hỏi tiếp.

Nhưng trong lòng nổi lên nghi ngờ.

Tô Nhất Phỉ không giống Diệp Hạo tranh tài kết thúc liền trở về tôn cấp chiến hạm, sau khi tranh tài kết, nàng liền tham gia đủ loại hoạt động, thông qua giao lưu nàng biết được rất nhiều chuyện mà Diệp Hạo không biết.

Hoa Tự Liên tại sao không có mời Diệp Hạo?

Không nên thế chứ!

Chẳng lẽ Hoa Tự Liên quên?

Ngay lúc Tô Nhất Phỉ trầm ngâm, một thanh âm trào phúng vang trong nàng.

- Đây không phải Tô tiểu tam sao?

Sắc mặt Tô Nhất Phỉ lập tức trầm xuống, nàng nhìn về phía nữ nữ trào phúng mình.

- Lưu Oánh Mai, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không nên nói lung tung.

- Dám làm không dám nhận?

Một nữ tử thân mặc hồng y tướng mạo cay nghiệt chỉ vào Tô Nhất Phỉ nói.

- Ta chưa làm qua.

- Ngươi chưa làm qua? Toàn bộ Danh thành người nào không biết Tô Nhất Phỉ ngươi là tiểu tam?

- Ta là tiểu tam?

Tô Nhất Phỉ nổi giận quát.

- Bản thân không tự kiềm chế khiến Long Thụy Danh từ hôn, lại trách được ai?

- Ngươi nói cái gì?

- Ngươi tự kiểm điểm đi.

Tô Nhất Phỉ cười lạnh không thôi.

- Ngươi bây giờ còn là vân anh chưa bị thịt hả? Có bản lãnh lộ thủ cung sa ra ta xem đi.

- Ngươi.

- Ngươi không dám, ta dám.

Tô Nhất Phỉ nói tiếp.

- Nếu ngươi không thể kiểm điểm được, đời này ngươi cũng đừng nghĩ tới việc tái giá ra ngoài.

- Tô Nhất Phỉ.

- Ở đây.

- Ngươi lợi hại.

Nữ tử hồng y ầm ĩ một hồi, chỉ hận thù nhìn Tô Nhất Phỉ rồi cũng không lên tiếng nữa.

- Giữa các ngươi đã phát sinh chuyện gì?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Lúc Lưu Oánh Mai lén lút qua lại đã bị Long Thụy Danh gặp được, dưới tình huống này Long Thụy Danh đương nhiên muốn hủy hôn. Từ hôm sau, Long Thụy Danh bắt đầu theo đuổi ta, có thể bởi vì hai nhà chúng ta có qua lại với nhau nên ta cũng không tiện quan hệ với Long Thụy Danh quá căng.

Tô Nhất Phỉ trầm giọng nói.

- Kết quả Lưu Oánh Mai chỉ trích ta câu dẫn Long Thụy Danh, vừa mới bắt đầu ta còn không coi như có chuyện gì, thế nhưng về sau Lưu Oánh Mai cả ngày truyền tin này ra, ngươi cũng biết có một số người thích tin những tin tức không căn cứ, bất đắc dĩ ta phải rời Danh thành ra bên ngoài xông xáo, chỉ không ngờ lại có thể đụng nàng ở đây.

- Đối đãi với loại chuyện này ngươi nên biết rõ làm thế nào không?

- Làm thế nào?

- Đánh.

Diệp Hạo mở miệng nói.

- Truyền một lần đánh một lần, đánh đến khi nào nàng phục mới thôi.

- Cái này không được đâu.

- Có vài người từ trong xương cố đã tiện, ngươi giảng đạo lý cũng vô dụng.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Nếu như lần thứ nhất ngươi đánh chết nàng, ta cam đoan sẽ không có chuyện tiếp theo xảy ra.

Tô Nhất Phỉ trầm mặc lại.

- Ngươi nó ai tiện?

Lưu Oánh Mai nhìn Diệp Hạo trong mắt cũng phun lửa.

- Nói ngươi đó.

Diệp Hạo không mặn không nhạt đáp.

- Các hạ nói chuyện có phải đã quá mức hay không?

Lúc này một cẩm y thanh niên bên cạnh Lưu Oánh Mai thản nhiên nói.

- Tiểu bạch kiểm, ở đây không có chỗ để ngươi nói.

Diệp Hạo lườm cẩm y thanh niên một cái nói.

- Ngươi nói ai đây?

Ánh mắt Cẩm y thanh niên trở nên sắc bén nói.

Diệp Hạo đang định nói bỗng Tô Nhất Phỉ nhận ra cẩm y thanh niên này.

Bởi vậy nàng vội vàng kéo Diệp Hạo lại.

- Diệp Thiên, vị này hôm nay luyện chế thế nhấp phẩm Pháp bảo đó.

- Nhất phẩm pháp bảo thì thế nào?

- Nhất phẩm Pháp bảo mang ý nghĩ vị này rất có thể là Chủ cấp Luyện Khí Sư.

- Ta chỉ không muốn luyện chế nhất phẩm pháp bảo mà thôi.

- Chuyện cười của các hạ thật êm tai.

Cẩm y thanh niên ha ha cười nói.

- Muốn đánh cược hay không?

Diệp Hạo cười nói ra.

- Cược gì?

- Cược ngày mai ta có thể luyện chế ra nhất phẩm pháp bảo hay không?

Nghe được Diệp Hạo nói như thế thanh niên cẩm y nghi ngờ nhìn hắn.

- Ngươi muốn đánh cược như thế nào?

Diệp Hạo vươn một ngón tay.

- 1 vạn Tiên Thạch?

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

- 10 vạn Tiên Thạch?

Diệp Hạo vẫn lắc lắc đầu.

- 100 vạn Tiên Thạch?

Diệp Hạo vẫn như cũ lắc lắc đầu.

- Đừng nói với ta ngươi muốn cược 1000 vạn?

Diệp Hạo gật đầu.

- Lúc đầu ta định cược với ngươi 1 ức, thế nhưng sợ ngươi bỏ không nổi nhiều như vậy, chúng ta liền cược 1000 vạn thôi.

- Có bệnh.

- Ngươi sẽ không phải bỏ không ra nổi 1000 vạn?

Diệp Hạo tựa hồ hiểu cái gì.

- Người nào bỏ ra không nổi?

- Vậy ngươi cược đi.

Diệp Hạo cười nhạt.

- Ngươi nghĩ ta sợ ngươi?

Thanh niên cẩm y bị chọc giận.

- Có gan.

Diệp Hạo nói đến đây, quét mắt bốn phía nói.

- Chư vị, làm phiền làm chứng.

Đợi đến lúc ánh mắt tu sĩ toàn trường đều rơi vào trên người mình, Diệp Hạo chỉ vào cẩm y thanh niên nói.

- Vừa nãy ta cùng vị này đánh cược, cược ngày mai ta có thể luyện chế nhất phẩm pháp bảo hay không, nếu ta có thể luyện chế ra hắn sẽ cho ta 1000 vạn.

Cẩm y thanh niên nhìn thấy một màn này trong lòng trầm xuống.

Hắn vô ý thức cảm thấy mình bị bẫy.

Bởi vì nếu Diệp Hạo không luyện chế ra mà nó cũng sẽ không cao điệu như vậy.

Thế nhưng loại tình huống này làm sao có thể nhận nhầm được?

- Ngươi coi nơi này là nhà của ngươi sao?

Lúc này ở cửa ra vào Phủ Công Chúa một thiếu niên mày đậm không vui nhìn Diệp Hạo.

- Xin lỗi.

Diệp Hạo nhìn thiếu niên kia trên mặt lộ vẻ áy náy.

- Một câu xin lỗi là xong à?

Thiếu niên kia lại không muốn buông tha Diệp Hạo.

- Hiện tại ngươi lập tức cút cho ta, hạng người lấy lòng ngươi ta như ngươi, không có tư cách đến phủ đường tỷ ta.

- Nói cứ như ngươi có tư cách không bằng.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi nói cái gì?

Thiến niên kia giận tím mặt.

- Tiểu Vương Gia, Công Chúa đã nói không cho ngươi nháo sự.

Một phượng vệ ở cửa ra vào nhìn thấy thiếu niên muốn làm lớn chuyện với Diệp Hạo lập tức nói.

Thiếu niên kia nhìn Diệp Hạo chằm chằm một hồi, tia tức giận trong mắt dần thu lại.

- Cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.

- Ngươi cảm thấy ta muốn đến nơi này lắm sao?

Tiếng nói vừa dứt Diệp Hạo xoay người rời đi.

Tô Nhất Phỉ chần chờ một hồi rồi đuổi theo Diệp Hạo.

- Đi theo ta làm gì?

Diệp Hạo cười nói.

- Loại trường hợp này ta có thể tiến vào sao?

Tô Nhất Phỉ bất đắc dĩ nói.

- Ta cũng không muốn bị một Tiểu Vương gia nhớ thương.

- Chỉ là một Tiểu Vương Gia mà thôi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi có biết Tiểu Vương Gia đại biểu cái gì không?

Tô Nhất Phỉ cười khổ nói.

Nàng không hiểu tại sao Diệp Hạo lại khẩu khí như vậy.

- Đi, hôm nay ta mời cơm.

Diệp Hạo không tiếp tục chủ đề này, mà nhìn cách đó không xa nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận