Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2866: Thế Bất Lưỡng Lập

- Vì sao quan hệ giuawx Đan vực và Thuỷ tộc các ngươi lại không tốt?

Diệp Hạo nghĩ một hồi lại hỏi.

- Đợi chút nữa ta sẽ nói cho ngươi biết, giờ để ta cạnh tranh đã.

Thuỷ Vân Nguyệt nói xong liền báo giá.

Kết cục rằng, toàn bộ tu sĩ đều ngẩn ra.

Đây không phải là thanh âm của Thuỷ Vân Nguyệt sao?

Vì sao lại vang lên từ trong phòng Diệp Hạo?

Hai người này không phải…

- Không phải chỉ là một viên Cửu Chuyển Kim Đan thôi sao? Ta đưa cho ngươi.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Ngươi có?

Thuỷ Vân Nguyệt kinh ngạc nói.

Nói cứ như Cửu Chuyển Kim Đan không có hàng tồn vậy.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo nói xong liền đưa cho thuỷ Vân Nguyệt một bình ngọc.

Thuỷ Vân Nguyệt nghi ngờ nhận lấy, khi nàng nhìn lướt qua, ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin được.

- Cửu Chuyển Kim Đan siêu hạng?

- Thế nào?

- Sao ngươi có Cửu Chuyển Kim Đan siêu hạng? Theo ta được biết, đan dược cấp bậc này sẽ không có trên thị trường.

Thuỷ Vân Nguyệt nhìn Diệp Hạo, ánh mắt tràn đầy chấn kinh.

- Ta luyện.

- Ngươi luyện?

- Thế nào?

- Một viên Cửu Chuyển Kim Đan siêu hạng này bao nhiêu tiền?

- Ta đã nói rồi, tặng cho ngươi.

- Vậy không được, ngươi mau nói, bao nhiêu tiền?

- Nếu không thì ngươi hôn ta một cái, thế nào?

- Ngươi coi ta là ai chứ?

Thuỷ Vân Nguyệt tức giận đứng lên.

- Đùa với ngươi thôi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ta cũng không biết một viên Cửu Chuyển Kim Đan siêu hạng bao nhiên tiền. Như vậy đi, đợi chút nữa nhìn xem giá của Cửu Chuyển Kim Đan nhất đẳng bao nhiêu, ngươi cứ dựa theo cái giá đó rồi trả cho ta là được rồi.

- Nhất đẳng làm sao có thể đánh đồng với siêu hạng được?

Thuỷ Vân Nguyệt nghe xong là biết Diệp Hạo cố ý cho nàng chiếm tiện nghi.

- Vừa rồi không phải ta mạo phạm ngươi sao? Coi như đây là để bồi tội với ngươi.

Diệp Hạo nhìn Thuỷ Vân Nguyệt nói khẽ.

Thuỷ Vân Nguyệt chần chờ một chút liền ngồi xuống.

- Cảm ơn ngươi.

- Đừng khách khí, ngươi cứ khách khí như vậy là không coi ta là bằng hữu của ngươi.

Diệp Hạo cười khổ nói.

Thuỷ Vân Nguyệt suy nghĩ một chút liền đứng lên, tiếp đó vươn tay nhỏ như ngọc.

- Chào, ta là Thuỷ Vân Nguyệt.

Diệp Hạo ngơ ngác một chú, sau đó cũng đứng lên.

- Chào, ta là Diệp Hạo.

- Diệp Hạo?

Ánh mắt Thuý Vân Nguyệt lộ ra thần sắc không thể tin được.

- Ngươi không phải là người đứng đầu trong cổ chiến trường, Diệp Hạo đấy chứ?

- Ta nổi danh như vậy sao?

- Không đúng, dáng dấp của ngươi và hắn không giống nhau.

Ngay sau đó Thuỷ Vân Nguyệt nhớ ra.

Chân dung của Diệp Hạo đã được truyền qua rất nhiều văn minh.

Căn bản không phải bộ dáng như hắn.

Mà Thuỷ Vân Nguyệt không biết rằng Diệp Hạo biến ảo bộ dáng.

- Bị ngươi phát hiện rồi.

Diệp Hạo có chút hối hận nói.

- Cái tên này ngươi vẫn không nên dùng thì tốt hơn.

Thuỷ Vân Nguyệt cười khanh khách nói.

- Vì sao?

- Bởi vì có rất nhiều người muốn đánh hắn.

- Vậy ngươi có muốn đánh hắn không?

- Không, bây giờ ta muốn đánh ngươi.

- Vì sao?

Diệp Hạo mờ mịt hỏi.

- Ngươi còn muốn nắm tới khi nào?

Lúc này Diệp Hạo mới “bừng tỉnh” buông lỏng tay Thuỷ Vân Nguyệt ra.

- Thật ngại quá, nói chuyện với ngươi ta kích động quá, quên mất mình còn đang nắm tay ngươi.

- Là bắt tay.

Thuỷ Vân Nguyệt bất đắc dĩ nói.

Nắm tay và bắt tay là hai khái niệm khác nhau đấy.

Cái trước là tình lữ, cái sau là lễ nghi.

- Bắt tay, bắt tay, bắt tay, ngươi xem đầu óc của ta đi, vừa nhìn thấy nữ thần, lập tức không phân biệt được từ ngữ.

Hai người cùng ngồi xuống xong, Thuỷ Vân Nguyệt mới nhẹ nhàng nói.

- Kỳ thật quan hệ Thuỷ tộc và Đan vực không tốt vẫn là do ta.

- Tại sao?

- Đan Linh làm việc không từ thủ đoạn, ta và nàng phát sinh xung đột.

Nói đến đây Thuỷ Vân Nguyệt vội nói.

- Ta cũng không phải cố tình gài bẫy Đan Linh.

- Đan Linh thế nào ta cũng biết rõ.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Nhưng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Thuỷ tộc các ngươi đấy.

- Không sao, Thuỷ tộc chúng ta cũng không cần dùng nhiều đan dược.

- Quan hệ giữa ta và cao tầng Đan vực cũng không tệ, có cần ta hỗ trợ không, cải thiệt quan hệ một chút?

- Không được.

Thuỷ Vân Nguyệt cự tuyệt.

- Trong thiên địa này cũng không phải một mình Đan vực bán đan dược, những thứ này chúng ta đã tìm được thế lực thay thế từ lâu.

- Vậy được rồi.

Nếu người ta đã không cần, Diệp Hạo cũng không tiện nói lại.

Mà lúc này viên Cửu Chuyển Kim Đan bị Đồng Chiến mua được với giá bảy ngàn Hoàng thạch.

Kỳ thật viên Cửu Chuyển Thần Đan còn lâu mới có giá này, nhưng ai bảo tất cả tu sĩ ở đây đều cần nó chứ?

Dù giá có hơn cũng phải mua.

- Ta cho ngươi một vạn Hoàng thạch.

Thuỷ Vân Nguyệt vừa nói đến đây đã bị Diệp Hạo cắt đứt.

- Rõ rang ngươi không coi ta là bằng hữ.

- Được rồi, bảy ngàn.

Thuỷ Vân Nguyệt đưa bảy ngàn Hoàng thạch cho Diệp Hạo.

Mà sau đó Tư mã Trác bán đấu giá mấy thứ đồ, Diệp Hạo đều không hề có hứng thú.

Không phải là do chúng không trân quý.

Chủ yếu là Diệp Hạo đã có, hơn nữa số lượng cũng có không ít.

Vì vậy cũng không cần đập tiền vào những thứ đó.

- Lần này sẽ đấu giá một chiến khôi Cấm Kỵ trung kỳ.

Khi thanh âm của Tư Mã Trác rơi xuống, toàn trường đều phát ra tiếng kinh hô.

Chiến khôi Cấm Kỵ trung kỳ?

Có cần phải hung hãn như vậy không?

Ánh mắt Diệp Hạo phát sáng lên.

- Không phải ngươi muốn cạnh tranh đấy chứ?

Thuỷ Vân Nguyệt tò mò hỏi.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Giá của chiến khôi này đại khái cũng phải hai mươi vạn.

Thuỷ Vân Nguyệt trầm giọng nói.

- Thuỷ tộc các ngươi có muốn không?

- Muốn.

- Vậy ngươi vẫn không nên đấu giá thì hơn.

- Vì sao?

- Ngươi không thể cạnh tranh được ta.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vậy cũng chưa chắc, lần này ta mang đến rất nhiều Hoàng thạch.

Thuỷ Vân Nguyệt nhíu mũi ngọc tinh xảo, thị uy nói ra.

- Không tin? Rất nhanh ngươi sẽ tin.

Diệp Hạo thần bí nói.

Đợi đến khi thanh âm của tu sĩ trong sân hạ xuống, một hồi sau Tư Mã Trác mới mở miệng nói.

- Giá khởi điểm của chiến khôi này là mười sáu vạn Hoàng thạch, mỗi lần tăng lên không thể ít hơn một ngàn.

Thanh âm của Tư Mã Trác vừa rơi xuống, Diệp Hạo liền mở miệng.

- Hai mươi vạn.

Điều này khiến cho những tu sĩ chuẩn bị đấu gía phải đình trệ.

Hai mươi vạn?

Ngươi tăng có hơi quá rồi hay không?

Ngươi như thế làm sao để cho người khác cạnh tranh đây?

Nhưng ngay sau đó âm thanh của Đồng Chiến vang lên giữa toàn trường.

- Hai mươi mốt vạn.

- Ba mươi vạn.

Thuỷ Vân Nguyệt ngây ngẩn cả người.

Nàng rốt cục cũng hiểu vì sao Diệp Hạo nói nàng không thể cạnh tranh được.

Cái cách tăng giá này thật khiến người ta không thể nói được gì.

Đồng Chiến cũng bị giật mình.

Ba mươi vạn.

Ngươi thật sự không phải đang đùa đấy chứ?

- Ba mươi vạn để mua một chiến khôi Cấm Kỵ trung kỳ? Ngươi cũng thật có tiền.

Đồng Chiến giễu cượt nói.

- Không có tiền mà đòi đấu giá cái gì?

Diệp Hạo không khách khí chút nào đả kích nói.

- Ngươi.

- Nghèo kiếp xác.

Hai mắt Đồng Chiến như muốn phun lửa, hắn quát về phía phòng Diệp Hạo.

- Ta với ngươi không đội trời chung,

- Kẻ yếu chỉ có thể gào thét.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Đồng Chiến hận mình không thể xông vào phòng Diêp Hạo để xé nát hắn ra.

Chỉ là hắn không dám.

Bởi vì hắn để ý thấy khi hắn mở cửa ra, mấy đạo thần niệm liền rơi vào trên người hắn.

Cảnh cáo!

Những thần niệm kia mang theo ý cảnh cảo mãnh liệt.

Đồng Chiến chỉ có thể đè phẫn nộ xuống.

- Ta cam đoan sẽ giết ngươi thành trăm mảnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận