Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1536: Sáo Phòng

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

- Đi thôi.

Lúc này, Diệp Hạo nói.

- Đi đâu?

Lão Trương vô ý thức hỏi.

- Đi quán trọ.

Diệp Hạo cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy trên người ta không có đồng nào hả?

- Nhưng khách sạn cao cấp rất đắc.

Lão Trương cười khổ nói.

- Dù có đắt thì đã sao?

Diệp Hạo bất ngờ nói:

- Theo ta đi.

Lão Trương và phụ nhân liếc nhau.

Phụ nhân nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này, chỉ có đi theo Diệp Hạo thần bí cường đại.

Ngọc Các!

Làm cho vợ chồng Lão Trương cảm thấy khiếp sợ là Diệp Hạo dẫn lấy bọn hắn đi tới khách sạn phồn hoa nhất Tiêu Dao Thành.

- Diệp Thiên, ngươi muốn ở nơi này?

Lão Trương nhịn không được hỏi.

- Đúng vậy, có vấn đề gì?

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Ta nghe nói, nơi này ở một đêm cần ba ngàn Tiên Thạch đó.

Lão Trương đành phải nói ra lo âu trong lòng.

- Không sao.

Diệp Hạo đi tới quầy tiếp tân:

- Còn có phòng trống không?

Nhân viên lễ tân nhìn Diệp Hạo một chút, sau đó nói:

- Giờ chỉ có phòng Thiên Cấp và Sáo Phòng.

- Giới thiệu một chút.

Diệp Hạo bình thản hỏi.

- Gian phòng ở Ngọc Các chúng ta chia thành Thiên Địa Huyền Hoàng và Tôn Quý Nhân năm đẳng cấp.

Nhân viên lễ tân nhẹ giọng nói:

- Hoàng Cấp mỗi ngày ba ngàn Tiên Thạch, Huyền Cấp mỗi ngày chín ngàn, Địa Cấp mỗi ngày ba vạn, Thiên Cấp mỗi ngày mười vạn, Sáo Phòng mỗi ngày ba mươi vạn.

- Ba mươi vạn?

Nghe con số này, Lão Trương có một loại cảm giác hoa mắt.

Ba mươi vạn, đời này của Lão cũng không nhìn thấy nhiều Tiên Thạch như vậy a.

- Dế nhũi.

Lúc này, một thanh niên ăn mặc xa hoa đi tới.

Lão Trương há to miệng muốn cái gì, nhưng khi nhìn thấy quần áo trên người thanh niên thì cố nhịn xuống.

- Ngươi là ai?

Diệp Hạo bất thiện nhìn thanh niên kia, hỏi.

- Loại nghèo rớt mùng tơi như các ngươi mà cũng xứng hỏi tên ta.

Thanh niên kia nhìn Diệp Hạo một chút sau đó vẻ mặt kiêu căng nói:

- Giả vờ tới Ngọc Các hỏi phòng để kiến thức Ngọc Các trang trí, ta liếc mắt một cái đã xem thấu mánh khóe này của các ngươi rồi.

- Ngươi thật có bản lĩnh.

Diệp Hạo nói tới đây, nhìn về phía phục vụ viên nói:

- Phòng lớn nhất có thể ở mấy người?

- Có thể chứa mười hai người.

Phục vụ viên câu này, đáy mắt lóe lên vẻ khinh thị.

Phòng?

Ngươi hạ đẳng bực này có thể ở nổi sao?

Thật ra, cũng khó trách phục vụ viên khinh thị Diệp Hạo.

Lão Trương và thê tử của hắn ăn mặc quá keo kiệt.

- Vậy chọn Sáo phòng đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi muốn ở Sáo Phòng?

Phục vụ viên kinh sợ.

Nàng không thể không kinh!

Phòng này một ngày cần ba mươi vạn Trung Phẩm Tiên Thạch.

- Có vấn đề sao?

Diệp Hạo nhìn phục vụ viên bình tĩnh hỏi.

- Không có vấn đề.

Phục vụ viên khẽ lắc đầu.

- Nhưng Sáo phòng cần giao một trăm vạn thế chấp.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo tiện tay vứt cho phục vụ viên một Túi Càn Khôn.

Phục vụ viên dùng thần niệm nhìn lướt qua, ngay lập tức,ánh mắt lộ ra vẻ chấn kinh.

- Trong Túi Càn Khôn có một ngàn vạn.

Phục vụ viên vội nói.

Nàng không cảm thấy Diệp Hạo không biết trong Túi Càn Khôn có một ngàn vạn.

- Một ngàn vạn?

Lão Trương và thê tử của hắn cũng hết hồn.

- Chúng ta tạm thời muốn ở nơi này.

Diệp Hạo nhìn phục vụ viên nói:

- Đến lúc đó thiếu bao nhiêu sẽ bổ sung sau.

- Công Tử, xin đợi một lát.

Thái độ phục vụ viên đối với Diệp Hạo lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.

Phục vụ viên nhanh chóng ghi danh ba người Diệp Hạo sau đó dẫn theo Diệp Hạo đi lên phòng.

Thanh niên kia nhìn bóng lưng ba người Diệp Hạo rời đi, ánh mắt lộ ra nồng đậm vẻ kiêng dè.

Hắn có thể không kiêng kị sao?

Lấy thân phận của hắn không phải không trọ nổi phòng ở đây.

Nhưng vấn đề là có cần phải xa xỉ như thế sao?

Một đêm ba mươi vạn.

Sau khi đến phòng, Lão Trương phát hiện phòng này thật ra là từng tòa tiểu viện độc lập.

Đứng trước tòa đình viện không bao lâu, Lão Trương cảm giác tu vi của mình điên cuồng gia tăng.

- Đình viện này và địa mạch tương liên.

Diệp Hạo nhìn Lão Trương chậm rãi nói:

- Cho dù Tu Sĩ Kim Tiên Cảnh ở đây tu luyện, cũng sẽ làm ít công to.

Lúc này, trong mắt Lão Trương mới ý thức được tại sao tu vi của mình lại gia tăng nhiều như thế.

Dù sao tu vi hiện giờ của Lão chỉ có Thiên Tiên Cảnh.

- Diệp Công Tử!

Lão Trương không còn dám gọi thẳng tên.

Nếu như trước đó, Lão vẫn không cảm giác được phải Diệp Hạo có bao nhiêu lợi hại, thì sau khi Diệp Hạo lấy ra một ngàn vạn, Lão mà không biết bối cảnh của Diệp Hạo hùng hậu nữa thì chết đi cho xong.

Lão Trương hồi tưởng trước đó, Diệp Hạo vứt cho phục vụ viên kia một ngàn vạn nhưng trên mặt hắn vẫn rất lạnh nhạt.

Điều này chứng minh cái gì?

Có nghĩa Diệp Hạo không để số Tiên Thạch đó vào mắt.

- Hai người các ngươi an tâm ở lại nơi này.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói:

- Ta có thể đảm báo Bát gia kia sẽ không làm gì được.

- Đa tạ Diệp Công Tử!

Lão Trương cung kính hướng Diệp Hạo thi lễ một cái.

Diệp Hạo thản nhiên tiếp nhận.

- Đi tu luyện đi.

Diệp Hạo cười nói.

Sau đó, Diệp Hạo ra khỏi đình viện.

Thật ra, Diệp Hạo muốn cho Lão Trương bồi tiếp mình, nhưng cân nhắc đến tình huống bây giờ của lão, hắn quyết định tự mình dạo chơi.

Hạch tâm Ngọc Các.

Vì vậy, Diệp Hạo muốn ra khỏi Ngọc Các phải đi qua khu vực Thiên Cấp.

Mà Diệp Hạo đi qua khu vực Thiên Cấp, Địa Cấp, Huyền Cấp đi đến khu vực Hoàng Cấp thì thấy hai đạo thân ảnh quen thuộc.

Chính là Tiêu Vũ Hàm và thị nữ của nàng - Tiểu Tử.

Diệp Hạo nhìn thấy Tiêu Vũ Hàm, họ cũng nhìn thấy Diệp Hạo.

- Ngươi sao lại ở đây?

Tiêu Vũ Hàm kinh ngạc hỏi.

Tiêu Vũ Hàm đối với nô lệ trong hầm mỏ chưa từng chú ý, nhưng ai bảo hôm đó Diệp Hạo biểu hiện quá xuất sắc đâu?

- Ta thuê phòng ở đây.

Diệp Hạo bình tĩnh trả lời.

- Ngươi thuê phòng ở đây?

Tiêu Vũ Hàm thị nữ tiểu Tử lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.

Nơi này phòng rẻ nhất ở một ngày cũng phải ba ngàn Trung Phẩm Tiên Thạch đó!

- Có vấn đề sao?

Diệp Hạo nhìn tiểu Tử một cái.

- Ngươi biết ngươi nói chuyện với ai không?

Tiểu Tử lạnh lùng nói.

- Nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Tiểu Tử nổi giận.

Nhưng khi tiểu Tử muốn động thủ thì lại bị Tiêu Vũ Hàm ngăn cản.

- Ngươi muốn làm gì?

- Tiểu Thư, ta muốn giáo huấn hắn một trận.

- Ngươi biết đây là nơi nào không?

Tiêu Vũ Hàm trầm giọng nói.

Tiểu Tử sợ hãi mà kinh.

Lúc này, nàng mới ý thức được nơi này là Ngọc Các.

Chủ nhân Ngọc Các là vị kia trong truyền thuyết.

Cho dù Tiểu Thư của nàng cũng không dám đắc tội!

Nàng chỉ là một thị nữ sao có thể đắc tội nổi?

- Trước đó, ta cảm thấy ngươi chỉ thích làm một chút chuyện xấu xa cắt xén Tiên Thạch, không nghĩ tới ngươi lại ngang ngược như thế?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Cắt xén Tiên Thạch?

Tiêu Vũ Hàm nghe bốn chữ này, đôi mắt phượng lập tức phóng ra một vòng hàn quang.

- Ngươi làm cái gì?

- Tiểu Thư, ngươi đừng nghe hắn nói bậy.

Sắc mặt Tiểu Tử đầy vẻ bối rối.

- Ta hỏi ngươi làm cái gì?

Tiêu Vũ Hàm gằn từng chữ nói.

- Ta —— ta cắt xén Tiên Thạch của đám người Lão Trương.

Trầm mặc một lúc, tiểu Tử đành nói thật

Bạn cần đăng nhập để bình luận