Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2374: Làm Tròn Lời Hứa

Đây là lực lượng thời gian. Ngay mới vừa rồi, thời điểm Huyền Quy lão tổ triệu hoán thế giới thì Triệu Vị Ương đã nghịch chuyển thời gian. Đây cũng là nguyên nhân vì sao thế giới Huyền Quy lão tổ không có đưa đến bất cứ tác dụng gì.

- Ai nói cho ngươi trừ bỏ Thần Hoàng ra thì mới có thể khống chế thời gian áo nghĩa

Triệu Vị Ương lạnh lùng nhìn về Huyền Quy lão tổ nói.

- Ngươi rốt cuộc có tu vi gì?

Huyền Quy lão tổ nuốt nước miếng một cái hỏi.

- Thần Vương đỉnh phong.

- Thần Vương đỉnh phong làm sao có thể cường đại như vậy?

- Ta đã từng giết qua một tôn Thần Hoàng của minh giới.

Triệu Vị Ương lạnh nhạt nói.

Huyền Quy lão tổ kém chút đã bị hù chết. Chém giết Thần Hoàng?

Đối với Huyền Quy lão tổ mà nói, Thần Hoàng là tồn tại cao không thể chạm. Nhưng mà bây giờ nữ tử trước mắt lại chém giết một tôn Thần Hoàng. Đúng lúc này, Triệu Vị Ương khoát tay, Huyền Quy lão tổ liền hoảng sợ phát hiện bản nguyên Chuẩn Hoàng của mình bị cưỡng ép tách ra.

- Ngươi ―― không thể như thế này?

Huyền Quy lão tổ hét lớn, Huyền Quy lão tổ biết không còn sống lâu nữa, muốn dựa vào bản nguyên Chuẩn Hoàng phát huy nhiệt lượng để tìm một trợ lực cường đại. Nhưng mà bây giờ lại bị Triệu Vị Ương cưỡng ép cướp đoạt. Theo từng đạo bản nguyên Chuẩn Hoàng bị rút ra khỏi cơ thể, Huyền Quy lão tổ trở nên càng già nua cùng suy yếu. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Triệu Vị Ương vung tay lên, Huyền Quy lão tổ mới co quắp ngồi trên đất.

- Ta kéo ra hai phần ba bản nguyên Chuẩn Hoàng của ngươi.

Triệu Vị Ương nhìn thoáng qua Huyền Quy lão tổ. Thời điểm Huyền Quy lão tổ đang muốn nói gì liền phát hiện mình đã về tới trong phòng tiếp khách.

- Lão tổ.

Huyền Cương nhìn thấy bộ dáng của Huyền Quy lão tổ hoảng sợ nói. Triệu Vị Ương đổ cho Diệp Hạo một cái bình ngọc.

- Đây là hai phần ba bản nguyên hắn.

Diệp Hạo như nhặt được chí bảo thu cái bình vào.

- Bản nguyên Chuẩn Hoàng của hắn đã không đến một phần ba, bởi vậy dù lấy được toàn bộ bản nguyên Chuẩn Hoàng cũng chỉ có ba thành xác suất đặt chân đến Chuẩn Hoàng, mà cái này chỉ có thể đạt tới Thần Vương cảnh đỉnh phong.

Triệu Vị Ương lạnh nhạt nói.

- Huyền Quy nhất tộc bọn họ trừ Huyền Cương tầng thứ Thần Vương cảnh ra còn có một tên Thần Vương cảnh tầng thứ tư - Huyền Huy. Huyền Cương cũng không cần nói, chúng ta nói Huyền Huy một chút, Huyền Huy phục dụng toàn bộ bản nguyên Chuẩn Hoàng, thời điểm đạt tới Thần Vương đỉnh phong, bản nguyên Chuẩn Hoàng sẽ phải hao hết hai phần ba, mà còn một phần ba dư lại cơ hồ không khả năng đem hắn đẩy lên Chuẩn Hoàng cảnh. Nghe đến đây Diệp Hạo mới hiểu được vì sao Huyền Quy lão tổ không đem bản nguyên Chuẩn Hoàng lưu cho Huyền Quy nhất tộc?

Hóa ra phong hiểm quá lớn. Vả lại còn có một vấn đề, cái đó là cần thời gian. Huyền Huy có thể lớn lên hay không vẫn là một vấn đề?

- Ta có một đối thủ là một tồn tại Thần Vương đỉnh phong.

Huyền Quy lão tổ suy yếu nhìn Diệp Hạo nói,

- Một khi ta vẫn lạc hắn nhất định sẽ diệt Huyền Quy nhất tộc của ta.

- Một phần ba bản nguyên Chuẩn Hoàng của ngươi còn dư lại trên người đủ để che chở Huyền Quy nhất tộc .

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Nói thật Diệp Hạo không có chút hảo cảm nào với Huyền Quy nhất tộc. Mở sòng bạc, cho vay nặng lãi, không biết bức bao nhiêu Nhân tộc cửa nát nhà tan, dạng tộc đàn này cần đáng thương sao?

- Chúng ta đi thôi.

Diệp Hạo nói xong đi đến ngoại giới. Vẻ mặt Phùng Linh Vân hưng phấn đi theo sau lưng Diệp Hạo. Trước đó Phùng Linh Vân không lo lắng Huyền Quy nhất tộc sẽ sử lý bọn họ thế nào?

Dù sao thân phận Diệp Hạo còn bày ra ở đó?

Nhưng mà bất kể như thế nào nàng cũng không nghĩ tới Triệu Vị Ương dĩ nhiên là một tồn tại cấp bậc Chuẩn Hoàng vô thượng.

- Hàm Yên, hay là chúng ta trở về đi thôi.

Cửa sòng bạc, Dương Nghiên nhìn Lữ Hàn Yên trông mong chờ đợi Diệp Hạo nhịn không được nói.

- Hắn sẽ đi ra.

Lữ Hàn Yên lắc đầu nói.

- Đồ ngốc, ngươi cảm thấy sòng bạc sẽ cho hắn sáu vạn ức sao?

Dương Nghiên nhìn Lữ Hàn Yên nghiêm túc nói. Lữ Hàn Yên trầm mặc không đáp. Kỳ thật Lữ Hàn Yên cũng cảm thấy sòng bạc sẽ quỵt nợ, bất quá nàng lại cố chấp cảm thấy sẽ có kỳ tích phát sinh. Có lẽ sòng bạc sẽ không quỵt nợ thì sao?

- Hàm Yên, nghe Dương Nghiên trở về đi.

Điêu Sướng lúc này nhẹ nhàng nói.

- Nếu là ba mươi năm mươi ức, sòng bạc còn không đến mức quỵt nợ, nhưng mà bây giờ lại là sáu vạn ức.

Thời điểm Lữ Hàn Yên đang muốn nói gì bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, nàng nhìn thấy một đám ba người Diệp Hạo nghênh ngang đi ra sòng bạc. Điêu Sướng cùng Dương Nghiên liếc nhau đều thấy được vẻ không thể tưởng tượng nổi trong mắt của đối phương.

- Làm sao có thể?

Dương Nghiên hoảng sợ hô to. Điêu Sướng không có nói gì, chỉ xem kĩ Diệp Hạo.

- Triệu công tử, ngươi không có việc gì chứ?

Lữ Hàn Yên chạy đến bên người Diệp Hạo hỏi vội.

- Sòng bạc muốn trốn nợ, bất quá bị ta tam quyền nhị cước đánh ngã.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ngươi thật đúng là dám thổi?

Dương Nghiên nhìn không được tiếng lạnh lùng nói.

Diệp Hạo cười cười quét xem bốn phía một cái, nói,

- Hiện tại nợ tiền đánh bạc xếp thành hàng, từng bước từng bước đến, ta thực hiện lời nói trước đó.

Lần này tu sĩ toàn trường lập tức hưng phấn. Trước đó bọn họ cảm thấy Diệp Hạo chỉ là thuận miệng nói, tuyệt đối không nghĩ tới Diệp Hạo thật sẽ làm tròn lời hứa. Rất nhanh, những tu sĩ này tranh thủ vọt tới bốn phía Diệp Hạo. Triệu Vị Ương hừ lạnh một tiếng những tu sĩ kia liền như bị sét đánh, sắc mặt nguyên một đám trở nên trắng bệch.

- Dựa theo trình tự xếp hàng, nếu ai dám chen ngang, không tuân thủ trật tự, cút ngay lập tức.

Diệp Hạo không khách khí chút nào nói. Lần này tu sĩ bốn phía đàng hoàng sắp xếp vào đội ngũ.

- Linh Vân, ngươi phụ trách kiểm tra phiếu nợ của bọn họ.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Tuân mệnh.

Phùng Linh Vân nói gấp. Một lão già tiến lên đem một tấm phiếu nợ đưa cho Diệp Hạo.

- Công tử, dựa theo tờ giấy nợ này viết, tiền vốn cùng lợi tức tổng cộng ba mươi ba vạn.

Phùng Linh Vân nói khẽ.

- Trực tiếp báo ta con số.

Diệp Hạo nói xong đưa cho lão giả kia một cái túi càn khôn,

- Hiện tại cầm tiền đi trả nợ, nếu lại đi đánh cược, không ai có thể quản sống chết của ngươi, còn có, ta phải khuyên ngươi một câu, cửu trọng sòng bạc mỗi một tầng đều có trận pháp mê hoặc nhân tâm, lấy tinh thần của các ngươi, căn bản không cản được loại cám dỗ kia.

Thanh âm Diệp Hạo ầm ầm vang dội toàn trường. Sắc mặt nhân viên công tác sòng bạc lập tức biến đổi. Ngay thời điểm bọn hắn chuẩn bị ngăn cản lại bị cao tầng sòng bạc trong bóng tối cáo tri không được hành động thiếu suy nghĩ. Kỳ thật cửu trọng sòng bạc có trận pháp mê hoặc nhân tâm, rất nhiều đại thế lực đều biết rõ, nhưng lại không có người nào trước mặt mọi người xuyên phá tầng cửa sổ giấy này. Hôm nay Diệp Hạo lại làm một hành động vĩ đại.

- Cái gì?

- Trong trận pháp chứa trận pháp mê hoặc nhân tâm?

- Vị công tử này là tồn tại liên tục xông qua chín tầng trận pháp, chẳng lẽ ngươi cảm thấy hắn sẽ lừa gạt chúng ta?

- Ta nói mỗi lần vì sao ta cũng không có lý trí một mực xông lên, thì ra là trận pháp đầu độc tâm thần của ta.

- Sòng bạc nào không giở trò lừa bịp? Chỉ có thể trách chúng ta quá tham lam.

Nếu là tu sĩ khác nói như vậy những dân cờ bạc này sẽ không tin tưởng. Nhưng mà Diệp Hạo hiện tại rất có quyền uy. Rất nhiều dân cờ bạc đều bị cảnh tỉnh. Ba ngàn ức vốn là một con số khổng lồ, thế nhưng tu sĩ thiếu tiền nợ đánh bạc thực sự nhiều lắm. Cái này khiến cho ba ngàn ức không qua thời gian bao lâu đã tiêu hao hầu như không còn, mà lúc này tu sĩ toàn trường còn có hơn phân nửa xếp hàng.

- Công tử, làm sao bây giờ?

Phùng Linh Vân nhìn Diệp Hạo nói.

- Tiếp tục.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút liền nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận