Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2806: Không Chào Đón

- Không sao? Vậy ngươi biết hắn ở văn mình nào không?

Như Dật Tiên nhìn Đan Linh hỏi.

Đan Linh trầm mặc xuống.

- Vậy ngươi biết toạ độ không gian văn minh của hắn chứ?

Như Dật Tiên lại hỏi tiếp.

Đan Linh vẫn tiếp tục trầm mặc,

- Hắn không hề nói gì cho ngươi biết hết, chỉ cho ngươi một lời hứa.

Như Dật Tiên hận rèn sắt không thành thiết nói.

- Vì một nam nhân như vậy, có đáng không?

- Ta…

Ánh mắt Đan Linh tràn ngập mờ mịt.

Đáng giá không?

Nói thật đối với Diệp Hạo, Đan Linh cũng không có quá nhiều tình cảm.

Lúc ấy nếu nàng không nhìn trúng vào thực lực của Diệp Hạo, làm sao nàng có thể vội vàng lập hôn sự của mình như vậy chứ?

Nàng nghĩ sau khi trở thành vị hôn thê của Diệp Hạo, Diệp Hạo cũng sẽ chiếu cố nàng nhiều hơn.

Trên thực tế đúng thật Diệp Hạo cũng rất chiếu cố nàng, điều đó khiến Đan Linh thật tâm cảm kích hắn.

Nhưng lòng cảm kích đó dù sao vẫn khác với tình cảm.

Yêu sao?

Đan Linh không biết.

Nhưng Đan Linh ở Đan vực chờ Diệp Hạo bảy tám năm, nhưng hắn vẫn chậm chạp không đến Đan vực.

Chẳng lẽ hắn thật sự đã quên mình rồi sao?

Nghĩ đến đây trong lòng Đan Linh tràn ngập đắng chát.

- Đan Linh, ta cảm thấy ngươi nên lựa chọn vị này thì hơn.

Con mắt Chu Nhã Ngọc của Phượng Tê các liếc một vòng rồi nói.

- Đúng vậy, tư chất của hắn thuộc hàng có một không hai, tương lai nhất định chính là đại cao thủ.

Như Dật Tiên gật đầu một cái.

- Chuyện này không cần nói nữa đâu.

Đan Linh lắc đầu.

- Đan Linh, chúng ta thực tình là vì muốn tốt cho ngươi.

Trác Hiểu Linh của Đna Mặc môn trầm giọng nói.

Đan Linh còn đang định nói bỗng nơi xa phát ra từng đợt kinh hô.

Đan Linh nhìn về phía nơi xa.

Là Diệp Hạo mang theo Diệu Ngọc đến.

Ánh mắt Niệm Lan nhìn Diệu Ngọc tràn đầy ghen tỵ.

Nàng thật sự không hiểu vì sao Diệu Ngọc lại có vận khí tốt như vậy?

Vì sao nửa đường nàng có thể gặp được Diệp Hạo?

Vì sao bản thân mình lại không được cơ chứ?

Nàng biết rõ lần này có thể đánh bại Diệu Ngọc, nhưng khi đến Thần Hoàng cảnh sẽ không được.

Sau khi được Diệp Hạo ủng hộ, dần dần Diệu Ngọc sẽ ném nàng ở sau lưng.

Nàng đón chừng tương lai Diệu Ngọc có thể đặt chân đến Cấm Kỵ cảnh.

Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng nhìn Diệu Ngọc càng không có cảm tình.

- Diệu Ngọc, ngươi chuẩn bị xong chưa?

Thân hình Diệu Ngọc loé lên một cái liền xuất hiện ở đối diện Niệm Lan.

- Đi vào sâu trong thương khung rồi đánh.

- Được.

Hai người đều là Thần Vương đỉnh phong.

Ở trong học viện căn bản không thể nào ra tay thoải mái được.

Sâu trong thương khung!

Diệu Ngọc đứng đối diện Niệm Lan.

- Diệu Ngọc, ta sẽ nói thật cho ngươi biết. Một năm trước ngươi không bằng ta, một năm sau ngươi vẫn không thể bằng ta.

Niệm Lan nói đến đây, khí thế Thần Vương cực hạn như sóng thuỷ triều ập đến Diệu Ngọc.

Hai con mắt Diệu Ngọc loé lên ánh sáng như ngôi sao.

Cùng lúc đó khí thế Thần Vương cực hạn cũng nở rộ.

Khi hai đại khí thế đụng vào nhau, không gian xung quanh đều bị xé rách.

Những sóng xung kích đó khiến không ít đệ tử cũng phải biến sắc.

- Diệu Ngọc chặn được?

- Đến cùng thì Diệu Ngọc đã sử dụng thiên tài địa bảo gì, làm sao trong thời gian ngắn như vậy mà sức chiến đấu có thể tăng mạnh được?

- Hoàn toàn không thể nào.

- Nếu chênh lệnh giữa song phương chi mấy cảnh giới, Diệp Ngọc dựa vào việc thôn phệ thiên tài địa bảo sẽ có thể đuổi theo, vấn đề là trước đó hai người bọn họ cánh nhanh tận một cảnh giới.

Những tu sĩ này khi nói đến đây liền nhìn về phái Diệp Hạo đang vô cùng bình tĩnh kia.

Đúng vậy.

Là Diệp Hạo.

Chỉ có Diệp Hạo mói có thể sáng tạo ra kỳ tích như vậy.

- Còn chưa thỉnh giáo tôn tích đại danh của công tử.

Đúng lúc này Trác Hiểu Linh đi tới bên người Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ngươi đoán xem.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn Trác Hiểu Linh nói.

Trác Hiểu Linh bị choáng váng.

Đoán?

Đoán cái quái gì?

Trác Hiểu Linh còn chưa kịp hỏi đã bị Diệp Hạo ra hiệu chớ lên tiếng.

- Không nên quấy rầy các nàng chiến đấu.

Trác Hiểu Linh khoong biết nói gì.

Bọn họ cách chiến trường mấy trăm cây số đấy.

Ảnh hưởng được đến hai người Diệu Ngọc được mới là lạ.

Nhưng Diệp Hạo đã nói như thế, nàng cũng không thể nói gì thêm.

Sắc mặt Niệm Lan cực kỳ khó coi.

Lúc đầu nàng muốn dựa vào khí thế để nghiền ép Diệu Ngọc, nhưng nàng phát hiện mình không thể nghiền ép được.

Không nghiền ép được cũng thôi đi.

Vấn đề là theo thời gian trôi qua, khí thế của nàng dần trong tình trạng đỡ không nổi.

Nói đùa cái gì cơ?

Nhưng nàng biết rõ không thể tiếp tục so đấu khí thế nữa.

Vì nếu cứ như vậy thì chỉ có thể tiếp tục so đấu khí thế đến cuối.

Nàng thét dài một tiếng, chiến kiếm trong tay lập tức đâm tới Diệu Ngọc. Kiếm ý đầy trời trong nháy mắt hoá thành thiên quân vạn mã.

Toàn bộ đều là những man thú cường đại.

Hung tàn hết sức.

Dữ tợn hết sức.

Bá đạo hết sức.

Khi thấy một màn này, ánh sáng xanh trong tay Diệu Ngọc loé lên, ngay lập tức từ nơi đó hội tụ thành một chuôi trường kiếm màu xanh.

Nàng nhẹ nhàng vuốt thân kiếm một lần.

- Chúng ta cùng nhau chiến nào.

Nói xong, chiến kiếm màu xanh trong tay liền phát ra thân âm ngân to, rồi dưới ánh mắt khiếp sợ của đệ tử toàn trường mà hoá thành một cái thần hoàng.

Thần hoàng lên như diều gặp gió, thân thể không ngừng cất cao lên.

Chỉ trong ngắn ngủi vài hơi thở đã hoá lớn lan rộng mươi vạn trượng.

Thu!

Thần hoàng kêu một iếng, há mồm liền phun ra phía trước một đám lửa.

Đám lửa càng đi xa lại càng nở rộng ra, đợi đến khi va vào với đám man thú liền tạo thành một biển lửa.

Từng man thú một bị thiêu chết, nhưng biển lửa cũng bị man thú xâm chiếm, nhanh chóng giảm bớt.

Hiện tại để xem ai không chịu nổi trước.

Lúc đầu rất nhiều đệ tử cảm thấy Diệu Ngọc hẳn không thẻ đỡ nổi.

Dù sao căn cơ của Diệu Ngọc bọn họ cũng đã biết.

Nhưng khiến bọn họ không ngờ được rằng chờ đến khi toàn bộ man thú đều đã bị thiêu chết, biển lửa chỉ mới tắt đi hai phần ba.

- Phần Thiên.

Diệu Ngọc tay nắm kiếm quyết cao giọng nói.

Thu!

Thần hoàn kia một hơi nuốt sạch phần biển lửa còn lại, rồi hoá thành một đoàn hoả diễm bá đạo lao tới Niệm Lan.

Sắc mặt Niệm Lan tái mét.

Vừa rồi đánh một chiêu kia, năng lượng trong cơ thể của nàng đã tiêu hao hơn phân nửa, bây giờ cũng không thể nào ứng phó được với thần hoàng này.

Lui!

Chỉ là tốc độ cả thần hoàng này quá nhanh.

Tốc độ của nàng dù có nhanh cũng không thể đấu được với thần hoàng.

A!

Niệm Lan bị ngọn lửa bao trùm.

Nàng kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống phía dưới.

Diệu Ngọc không tiếp tục truy kích mà ra lệnh cho thần hoàng kia dừng ở giữa không trng.

- Niệm Lan, ngươi chịu thua chưa?

Lúc này Niệm Lan mặt mày xám xit, trong mắt nàng tràn ngập vẻ không cam lòng.

- Ngươi vận dụng thần thông Cấm Kỵ cấp?

- Không sai.

Diệu Ngọc gật đầu.

Thần Hoàng chi thuật đúng thật là Cấm Kỵ thuật.

- Diệu Ngọc, ta không thể không thừa nhận, vận khí của ngươi khiến ta phải hâm mộ.

Ngay sau đó Niệm Lan khổ sở nói.

- Ta nhận thua.

Niệm Lan biết rõ sau lần này, cả đời này nàng không thể nào đuổi kịp được Diệu Ngọc.

Chênh lệnh giữa hai bên sẽ càng ngày càng lớn.

Diệu Ngọc nhìn Niệm Lan một cái rồi trở về bên người Diệp Hạo.

- Công tử, may mắn không làm nhục mệnh.

- Chúng ta trở về thôi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Nhìn thấy Diệp Hạo cùng Diệu Ngọc rời khỏi, Như Dật Tiên lập tức gấp gáp.

- Đan Linh, ngươi còn không đi lên?

- Hắn không chào đón ta, ngươi không thấy sao?

Đan Linh nhìn theo bóng lưng Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận