Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 911: Khổng Thị Nhất Tộc

- Không có vấn đề.

Vô Danh ha ha cười nói.

Diệp Hạo càng kinh diễm, Vô Danh càng vui vẻ.

Bởi vì nó cũng đồng nghĩa với việc bản thân đi theo là đúng rồi.

Bây giờ Vô Danh vẫn còn nhớ rõ câu nói ngày đó của sư tôn.

- Vô Danh, nếu ngươi là một tiềm long thì Diệp Hạo chính là một đầu chân long.

Lúc ấy Vô Danh còn cảm thấy sư tôn đánh giá quá cao.

Hiện tại Vô Danh mới phát hiện chênh lệch giữa bản thân cùng Diệp Hạo nào chỉ nửa điểm nhất tinh.

Nếu như Đông Vực tranh bá tái năm đó Vô Danh còn có thể cùng Diệp Hạo cạnh tranh một hai thì hiện tại Vô Danh cũng đã không có tư cách giao thủ cùng Diệp Hạo.

Tu hành chính là như vậy.

Một bước lạc hậu, từng bước lạc hậu.

Sau khi Vô Danh rời đi ánh mắt Diệp Hạo lần nữa rơi vào thanh niên đeo chiến kiếm sau lưng.

- Ra tay đi.

- Ngươi đã tự tin như vậy, ta cũng dùng kiếm trong tay, nói cho ngươi biết đây không phải là nơi ngươi có thể phách lối.

Thanh niên nói đến đây chiến kiếm phía sau biến thành một đạo ánh sáng xuất hiện trong tay hắn.

Thanh niên nắm chặt đạo ánh sáng, tinh khí thần cả người trong nháy mắt liền thay đổi.

Hắn trở nên phong mang tất lộ,

Hắn trở nên hùng hổ dọa người;

Hắn trở nên bá đạo sắc bén.

Ngay lúc chiến kiếm trong tay hắn đánh tới ngực Diệp Hạo cả tòa đình viện, cả tòa sơn phong, cùng chu vi trăm dặm , ngàn dặm linh lực điên cuồng dũng mãnh lao tới chiến kiếm trong tay hắn.

Dũng mãnh lao tới đồng thời chiến kiếm ẩn chứa uy năng cứ thế mà tăng trưởng.

- Phệ Linh Kiếm Quyết.

- Thôi phệ thiên địa linh lực để bản thân sử dụng, bộc phát ra gấp mấy lần uy năng bản thân.

- Nghe nói tu luyện Phệ Linh Kiếm Quyết tới đỉnh phong cho dù là linh lực của một đại vực cũng có thể tước đoạt trong nháy mắt.

- Phệ Linh Kiếm Quyết làm trái thiên đạo.

- Chỉ cần bản thân đứng vững thì quan tâm gì tới thiên đạo?

Lúc những tu sĩ đàm luận thanh niên chém ra Phệ Linh Kiếm Quyết còn cách Diệp Hạo chỉ còn một bước, thế nhưng lúc còn cách nhục thân Diệp Hạo còn mười centimet lại bị ngăn cản.

Kiên cố không phá vỡ nổi.

Vô luận thanh niên này thúc giục thế nào nhưng vẫn không thể vượt qua được lôi đình.

Nhìn thấy một màn những thiên kiêu giữa sân biến sắc.

- Diệp Hạo mạnh đến trình độ này sao?

- Nhục thân Diêp Hạo quá mạnh a.

- Ta có dự cảm gia hỏa này có lẽ sẽ quét ngang 32 chuyển.

. . .

Ngọc Long Phong!

Thanh niên một thân bạch y lười nhác nằm trong ngực một thiếu nữ, ánh mắt hắn có chút mê ly nhìn ba thiếu nữ nhảy múa uyển chuyển dưới đài.

Dánh người ba thiếu nữ uyển chuyển, tướng mạo thanh tú.

Các nàng mặc lụa mỏng, lờ mờ có thể nhìn thấy toàn thân.

Mà ở dưới có một thanh niên mặc lục bào con mắt thỉnh thoảng nhìn về phía thanh niên bạch y.

Thân phận thanh niên lục bào cũng không hề đơn giản.

Tu vi 32 chuyển.

Ở Đằng Long Các cũng được coi là nhân vật số một.

Nhưng trước mặt thanh niên bạch y lại không tính là cái gì.

Ngọc Long Công Tử.

Một trong Thập Cự Đầu.

Thân phận này chỉ định hắn cao cao tại thượng.

Phải biết 33 chuyển bên trong Đằng Long Các có không ít, thế nhưng Thập Cự Đầu chỉ có mười.

Một khúc kết thúc thanh niên lục bào chần chờ một chút vẫn hỏi.

- Ngọc Long công tử, Bình Tây Vương cũng đã thúc giục nhiều lần, ngươi thấy có phải nên cho họ một câu trả lời chắc chắn hay không?

- Không vội.

Thanh niên được gọi là Ngọc Long công tử bưng lên chén ngọc uống một ngụm.

Nghe vậy thanh niên lục bào tức khắc gấp.

- Ngọc Long công tử….

- Sao?

Mắt Ngọc Long công tử hơi híp lại.

- Không có gì.

Thanh niên lục bào giật nảy mình.

Hắn biết rõ người trước mắt khủng bố cỡ nào.

Căn bản không phải bản thân có thể chống lại được.

Mà ngay lúc này một thị nữ mang theo Vô Danh đến.

Vô Danh có chút kiêng kị nhìn thoáng qua thanh niên bạch y nói khẽ.

- Ngọc Long công tử.

Ngọc Long công tử thảnh nhiên nói.

- Chuyện gì?

- Ta tới đây để tìm Khổng Phong Lăng.

Vô Danh chỉ vào Khổng Phong Lăng nói.

Khổng Phong Lăng kinh ngạc nhìn Vô Danh một cái nói.

- Ngươi tìm ta có việc gì?

- Là thế này, Diệp Hạo muốn khiêu chiến với ngươi.

Vô Danh trầm giọng nói.

- Diệp Hạo? Bá chủ Đông Vực?

Khổng Phong Lăng ngẩn người nói.

- Đúng.

- Ta nhớ đường muội ta hình như là thị nữ của người này nhỉ?

Khổng Phong Lăng đột nhiên nhớ tới nói.

Vô Danh không nói.

Khổng gia ở Đông Vực sở dĩ không có bao nhiêu thế lực trêu chọc cũng là vì Khổng gia Trung Vực.

Khổng gia Trung Vực thế nhưng có Tiên Vương tọa trấn, là một thế lực siêu nhiên.

- Ta cũng phải nhìn xem Diệp Hạo có tư cách gì dám thu đường muội ta làm thị nữ?

Khổng Phong Lăng nói đến đây liền đứng lên.

Ngọc Long công tử chỉ híp hai mắt lại lẳng lặng nhìn hai người rời đi.

. . .

Khổng Phong Lăng theo Vô Danh chạy tới đỉnh núi đã kinh ngạc phát hiện trên mặt đất cũng đã nằm hai mươi mấy thanh niên nam nữ.

Mà hai mươi mấy thanh niên nam nữ này đều 32 chuyển.

Thần sắc hắn tức khắc trở nên ngưng trọng hẳn.

Bởi vì trong hai mươi mấy thanh niên nam nữ này có mấy người cho dù là hắn cũng cảm thấy cực kỳ khó giải quyết.

Lúc này ánh mắt Diệp Hạo rơi vào trên người Khổng Phong Lăng.

- Tới đi.

- Ngươi cũng không hỏi ta là ai sao?

- Không cần.

- Ngươi rất ngông cuồng.

- Ngươi nói nhảm nhiều quá.

Khổng Phong Lăng tức giận.

Bởi vì câu này của Diệp Hạo cũng ngầm liền đừng làm loạn tất tất.

Oanh một tiếng khí thế toàn thân Khổng Phong Lăng bộc phát ra, tiếp lấy trên người Khổng Phong Lăng phát sinh biến hóa, chỉ trong nửa hô hấp Khổng Phong Lăng đã hóa thành một khổng tước uy nghiêm.

Trên người khổng tước tràn ngập thanh sắc thần mang, dù không hề có ngôn ngữ nào nhưng vẫn toát ra uy thế không gì sánh bằng.

Cánh khổng tước nhẹ nhàng vỗ, thân ảnh nó liền biến mất sau một khắc đám người đều khiếp sợ nhìn thấy móng vuốt sắc nhọn của khổng tước đang bắn tới vị trí trái tim của Diệp Hạo.

Mà lúc chộp tới không gian xung quanh Diệp Hạo liền bể nát.

- Trong cơ thể người Khổng gia có huyết mạch Thượng cổ Tiên Thú Khổng Tước.

- Thời kỳ Thượng cổ Khổng Tước nhất tộc xuất hiện không ít Tiên Vương.

- Khổng Tước nhất tộc, tốc độ vô song, công kích tuyệt thế.

Đối mặt với một kích kinh thiên động địa thần sắc Diệp Hạo không hề thay đổi thậm chí ánh mắt còn không thèm động.

Mặc cho một kích của khổng tước đánh vào bản thân.

Mà lúc một trảo khổng tước chạm vào hộ thể thần quang trên người Diệp Hạo ánh mắt khổng tước liền thay đổi.

Một kích khổng tước nhanh, chuẩn, hung ác.

Mà một kích bản thân chắc chắn nhất lại chỉ khó khắn lắm mới đâm được một chút, điều này khiến Khổng Phong Lăng ý thức được bản thân căn bản không thể làm gì được Diệp Hạo.

Lui!

Khổng Phong Lăng ý thức được điểm ấy liền quả quyết lui lại.

Cánh Khổng Phong Lăng run nhè nhẹ liền xuyên qua khẽ hở không gian thoát khỏi Diệp Hạo, chỉ là ngay lúc Khống Phong Lăng đang trốn vào không gian hai bàn tay kéo hắn lại.

Khống Phong Lăng kinh hô thân thể hắn đồng thời bị hai bàn tay ấy kéo ra khỏi không gian, tiếp lấy hai bàn tay lôi thân thể hắn đập mạnh vào mặt đất.

Một lần!

Hai lần!

Sau ba lần đôi bàn tay tựa như ném rác rưởi ném Khổng Phong Lăng tới trên mặt đất.

Mà lúc này Khổng Phong Lăng cũng đã thất điên bát đảo toàn thân tràn đầy máu tươi co quắp ngồi trên mặt đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận