Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1645: Rung động

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Thu Điệp vừa nói tới đây, Trần Nguyệt Lan nhíu mày:

- Ngươi định mặt như vậy mà đi sao?

- Ta mặc như vậy thì thế nào?

Thu Điệp có chút khó chịu hỏi lại.

Thu Điệp nhìn ra Trần Nguyệt Lan không đơn giản.

Nhưng đối phương cũng nên như vậy châm chọc nàng.

- Bộ quần áo này của ngươi quá rẻ mạc.

Trần Nguyệt Lan tiến lên đi đến bên cạnh Thu Điệp, nói:

- Quần áo Ngũ Thải Tàm Ti? Một bộ này mới bao nhiêu Tiên Thạch? Hai vạn hay ba vạn?

- Hình như ngươi mặc rất đắc?

Thu Điệp vừa nói tới đây, giật mình.

Bởi vì nàng thình lình phát hiện quần áo Trần Nguyệt Lan mặc là Cửu Thải Tàm Ti.

- Ngươi mặc Cửu Thải Tàm Ti?

- Đúng vậy, nhưng Cửu Thải Tàm Ti cũng chẳng ra sao cả? Nếu so với Thiên Tàm Ti thì hoàn toàn không có tư cách.

Trần Nguyệt Lan gật đầu nói:

- Nếu không phải nhìn bộ này cs kiểu dáng đẹp mắt, ta sẽ không mua Cửu Thải Tàm Ti đâu?

- Một bộ đồ bằng Thiên Tàm Ti đến mấy trăm vạn, ngươi có thể mua được chúng?

Thu Điệp lạnh lùng hỏi.

- Ngươi cảm thấy rất đắt hả?

Trên tay Trần Nguyệt Lan xuất hiện một chiếc váy màu xanh:

- Nhìn xem đây là cái gì?

Thu Điệp nhìn thấy cái váy này đã không thể dời ánh mắt.

Chiếc váy này cho dù chế tác hay kiểu dáng đều là tuyển chọn tốt nhất.

Thu Điệp duỗi tay vuốt ve thì phát hiện mình như đang vuốt ve dòng nước chảy.

- Cái này chẳng lẽ là Thủy Vân Ti?

- Thủy Vân Ti gì?

Đinh Dũng kinh ngạc hỏi.

- Thủy Vân Ti là sợi tơ còn quý báu hơn Thiên Tàm Ti, chiếc váy này không có ba bốn ngàn vạn thì mua không được.

Thu Điệp nói ra câu này, toàn thân đều run rẩy.

Ba bốn ngàn vạn!

Một bộ đồ đã bằng giá tiền mua cả toàn trang viên của mình đang ở đó a.

Trần Nguyệt Lan lật tay thu chiếc váy vào.

- Đi thay quần áo đi.

- Ta cảm thấy mặc như vậy được rồi.

Thu Điệp suy nghĩ một chút nhưng vẫn nói.

Nàng không phải không muốn đổi.

Mà bộ quần áo tốt nhất của nàng cũng chỉ là Thất Thải Tàm Ti.

Đừng nói so sánh với bộ Thủy Vân Ti này, cho dù so với bộ đang trên người Trần Nguyệt Lan cũng rất kém.

- Vậy đi thôi.

Hai người theo Thu Điệp đi ra đại môn thì thấy một tam đầu Giao Long.

Đinh Dũng nhìn tam đầu Giao Long này, trong nháy mắt toàn thân lông tơ nổ tung.

- Đây là tọa kỵ tạm thời đến đưa các ngươi đi.

Trần Nguyệt Lan thản nhiên nói.

- Tại sao ta cảm thấy tam đầu Giao Long này không đơn giản?

Đinh Dũng nghi ngờ nhìn con tọa kỵ khủng bố trước mặt, nói.

- Huyết mạch tam đầu Giao Long đã thuế biến.

Trần Nguyệt Lan thản nhiên đáp.

- Tương lai đặt chân Tiên Vương Trung Giai không có vấn đề.

- Cái gì?

Hai vợ chồng Đinh Dũng biến sắc.

Tam đầu Giao Long có thể đặt chân đến Tiên Vương Trung Giai?

Vậy mà còn dám để bọn chúng kéo xe?

- Ta cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt trên người Giao Long này.

Đinh Dũng nhìn truyền âm cho vợ:

- Ta có một loại trực giác, một chọi một thì ta không phải đối thủ của nó.

- Ta muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Thu Điệp nghi ngờ nhìn Đinh Dũng nói:

- Nhà chàng chẳng lẽ thật là danh môn vọng tộc?

Đinh Dũng cười khổ không thôi.

Nhà hắn có phải danh môn vọng tộc hay không, hắn so với ai khác đều rõ ràng?

Nhưng những chuyện xảy ra hôm nay cũng làm hắn khó hiểu.

Chẳng lẽ trí nhớ của mình xảy ra vấn đề?

- Ngươi a?

Thu Điệp đụng một cái Đinh Dũng.

- Lên xe đi.

Trần Nguyệt Lan nhảy lên xe, thản nhiên nói.

Hai người cũng vội vàng nhảy lên.

Tam đầu Giao Long xông lên không trung hướng đến Tử Kinh Trang Viên.

Mà khi xe dừng lại trước cổng Tử Kinh Trang Viên thì Đinh Dũng có một loại cảm giác mộng bức.

- Trần tiểu thư, nơi này ——?

- Không nhìn thấy chữ trên tấm bảng sao?

Trần Nguyệt Lan chỉ vào hai chữ Đinh Phủ.

- Đinh Phủ?

Trong mắt Đinh Dũng lộ ra vẻ chấn kinh.

Thu Điệp nhìn Đinh Phủ một chút, sau đó lại nhìn về phía phu quân của mình.

Lúc này, Đinh Dũng thấy hai thanh niên gác cổng.

Hai thanh niên này đều mặc Hắc Sắc Chiến Giáp, bên hông treo Chiến Kiếm do hàn thiết tạo thành, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn phía xa.

- Đại Hổ, Tiểu Hổ.

Đinh Dũng nhìn thấy hai thanh niên, giật mình bật thốt.

Hôm qua Đinh Dũng còn thấy Đại Hổ và Tiểu Hổ mà?

Hôm qua, cách ăn mặc của hai người không khác ăn mày cả.

Nhưng giờ hai người khí vũ hiên ngang, nếu không phải Đinh Dũng xác định bọn hắn là Đại Hổ, Tiểu Hổ, thì hắn cũng không dám nhận.

- Đinh Dũng.

Đứng bên trái, Đại Hổ nhàn nhạt hô.

Nói thật lòng, Đại Hổ thật có ý kiến đối với Đinh Dũng.

Vì vậy, chào hỏi cũng rất qua loa.

Đinh Hàm tộc trưởng không tệ.

Nhưng Tộc trưởng trong Tử Kinh Trang Viên lại không có bao nhiêu uy nghiêm.

Đại Hổ bọn hắn đều rõ ràng, người chân chính chưởng khống Trang Viên là Diệp Hạo.

Mà ngoại trừ Diệp Hạo ra còn có Trần Nguyệt Lan.

Đinh Hàm chỉ có thể xếp thứ ba.

- Trần quản gia.

Đại Hổ nhìn thấy Trần Nguyệt Lan sau đó vội vàng hành lễ.

- Trần quản gia.

Tiểu Hổ cũng vội vàng hành lễ.

Đại Hổ và Tiểu Hổ đều xuất phát từ nội tâm cảm tạ Trần Nguyệt Lan.

Một năm nay, Trần Nguyệt Lan ngoại trừ dạy bảo bọn hắn lễ nghi đạo đức, còn tận hết sức lực truyền thụ Thần Thông Huyền Pháp cho bọn hắn.

Hai người có thể trong vòng một năm, tu vi tăng liên tiếp mấy cảnh giới, không thể bỏ qua công lao của Trần Nguyệt Lan.

Thu Điệp nhìn thấy vậy, ánh mắt lộ vẻ không vui.

Nơi này là Đinh Phủ.

Thì chủ nhân phải là Đinh Hàm.

Mà Đinh Dũng thân là cháu ruột của Đinh Hàm, cũng phải bằng một nữa chủ nhân chứ?

Nhưng giờ hai thủ vệ lại tôn kính như vậy đối với một quản gia, mà Đinh Dũng nửa chủ nhân lại lãnh đạm, đạo lý gì chứ.

Nhưng nàng không phát tác.

Bởi vì giờ nàng còn không có làm rõ ràng tình huống như thế nào?

Đinh Dũng, Thu Điệp theo Trần Nguyệt Lan tiến vào Đinh Phủ sau đó hai người lập tức kinh trụ.

Linh khí như nước thủy triều, chạm mặt đã tới.

- Linh khí thật nồng đậm.

Đinh Dũng giật mình bật thốt.

- Không ngờ ở đây mở ra Linh Trận.

Trong mắt Thu Điệp đầy vẻ chấn động.

Phải biết rằng, cho dù phụ thân nàng cũng không dám mở Linh Trận trong nhà đâu.

Vì cho dù vận chuyển bình thường, tiêu hao Tiên Thạch đều là con số trên trời.

Trên đường đi đến phòng khách, Tru Điệp phát hiện người Đinh gia có địch ý đối với vợ chồng hai người, bởi vì đi đường gặp phải người nào, họ chỉ cung kính chào hỏi Trần Nguyệt Lan.

Không một chút để ý đến bọn họ.

Thu Điệp đè nén tức giận theo Trần Nguyệt Lan đến đến đại sảnh, sau đó thấy một thân lão giả mặt hoa lệ trường bào.

Lão giả hồng quang đầy mặt, hô hấp kéo dài xa xăm.

Thu Điệp dụi dụi mắt, chuyện này là thế nào?

Vị này không phải ngày hôm qua còn rất quê mùa?

Làm sao chưa tới một ngày đã thành một lão ông có khí chất như thế?

- Gia gia, sao lại như thế này?

Đinh Dũng nhịn không được hỏi.

- Đây là Đinh gia.

Đinh Hàm nói khẽ.

- Đinh gia có thể mua được Trang Viên này?

Đinh Dũng nghi ngờ hỏi.

- Nói đúng ra, Trang Viên này do Diệp Công Tử mua lại.

Đinh Hàm chỉ vào Diệp Hạo ngồi một bên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận