Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2481: Ta Là Diệp Hạo

- Ta đã nói rồi không được phép hành động thiếu suy nghĩ.

Liêu Đông Thăng nổi giận nói.

Liêu Đông Thăng nói xong lần này tu sĩ trong bộ lạc nhao nhao đứng dậy giằng co với tộc nhân của a Đóa.

- Liêu tộc trưởng, nếu ngươi ngăn cản chúng ta nghĩ cách cứu viện Diệp công tử, như vậy bây giờ chúng ta cứ khai chiến đi.

Ánh mắt a Đóa sắc bén nói.

Biểu cảm trên khuôn mặt Liêu Đông Thăng thay đổi vài lần, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ phất phất tay.

- Ta cho ngươi biết, a Đóa, ngươi đừng mơ tưởng chúng ta sẽ nghĩ cách cứu viện ngươi.

- Không thèm.

A Đóa ngưng tiếng nói.

- Tránh ra hết.

Liêu Đông Thăng vung tay lên tộc nhân phía sau hắn lập tức tránh ra một con đường. A Đóa mang theo tộc nhân mình vội vàng rời khỏi. Mà ngay lúc bọn người a Đóa đang vọt tới nửa đường đã thấy mấy vạn tướng sĩ đã vọt tới trước mặt Diệp Hạo. Sau một khắc bọn họ đã được thấy một màn cả đời khó có thể quên được. Toàn bộ mấy vạn tu sĩ đều bị khống chế.

Trên mặt của bọn hắn vô cùng hoảng sợ. Miệng không thể nói;

Thân không thể động. Giống như cá trên thớt.

- Xảy ra chuyện gì?

- Vị kia vận dụng một thần thông vô cùng kinh khủng.

- Thần thông gì có thể đồng thời khống chế nhiều tu sĩ như vậy?

- Tu vi người thanh niên kia hình như là Hợp Thần cảnh tầng thứ năm.

- Còn trẻ như vậy đã đạt đến mức độ này?

- Người thanh niên này không phải là thiếu niên chí tôn đấy chứ?

- Thiếu niên chí tôn?

Nghĩ tới đây tất cả các đại lão ở thành trì gần đó đều rùng mình một cái.

- Không biết công tử là ai?

Một lão giả thần sắc uy nghiêm trầm giọng hỏi.

- Tông chủ Viêm Hoàng tông, Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn lão giả kia một cái.

Tông chủ Viêm Hoàng tông?

Lão giả cùng bọn người kia đều giật mình. Bọn họ nhao nhao xuống ngựa. Lúc này ai còn dám ngồi ở trên?

Phải biết Viêm Hoàng tông là Hoàng cấp thế lực trong truyền thuyết.

Ai mà dám đắc tội?

- Diệp tông chủ, chúng ta không biết là ngươi, xin thứ tội.

- Diệp tông chủ, chúng ta cùng Tôn gia không hề có bất kỳ quan hệ nào, vừa nãy là do Tôn Tử Minh động thủ lung tung.

- Diệp tông chủ, chỉ cần một câu của ngươi chúng ta lập tức giết hết toàn bộ từ trên xuống dưới người nhà họ Tôn.

Đám người Liêu Đông Thăng nhìn thấy đám đại lão kia nhao nhao xin lỗi Diệp Hạo trong lòng dâng lên vẻ hối tiếc nồng nặc. Hắn không biết Tông chủ Viêm Hoàng tông đại biểu cho cái gì?

Nhưng có thể khiến cho toàn bộ đại lão ở đây đều bồi tội là có thể đủ để chứng minh thân phận Diệp Hạo tôn quý cỡ nào. Đáng tiếc chính mình lại không thể nắm chắc cơ hội này.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Ba thân ảnh già nua xuất hiện ở giữa không trung. Ngay khi ba thân ảnh này hiện ra trái tim đám người Liêu Đông Thăng lập tức đập nhanh. Ba thân ảnh này là Thần Vương!

Nhưng khiến hắn không ngờ tới là sau khi ba thân ảnh này xuất hiện lại vội vàng chậm lại.

- Diệp tông chủ, vừa rồi ta nhận được tin tức liền vội vàng chạy tới, không ngờ thật là Diệp tông chủ ngươi.

Một trung niên mặc tử kim trường bào vừa cười vừa nói.

- Đúng vậy, Diệp tông chủ, ngươi tới Bắc Vực cũng không nói một tiếng, để Trầm Diệu Hương ta quét dọn giường chiếu mà đối đãi, hầu hạ tốt ngươi.

Một nữ tử thoạt nhìn có chút nở nang vui cười nói.

Tất cả mọi người đềuc trợn mắt hốc mồm.

Vì sao?

Trầm Diệu Hương là cường giả Thần Vương, dù đối mặt với thiếu niên chí tôn cũng không nên lãng phí thanh danh của mình như vậy?

Diệp Hạo nhìn Trầm Diệu Hương một cái.

- Ta sợ ngươi đem ta ăn đến mức ngay cả mảnh xương vụn cũng không chừa lại.

- Diệp tông chủ, người ta nào có đáng sợ như thế?

Trầm Diệu Hương đáng thương nói. Con mắt rất nhiều nam tử nhìn xuống đất đều trợn to.

Trầm Diệu Hương vốn có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa thân phận có một chút mẫn cảm, cộng thêm thân phận Thần Vương gia trì, không biết có bao nhiêu nam tử đều đặt Trầm Diệu Hương làm tình nhân trong mộng.

Bất quá cũng bởi vì Trầm Diệu Hương là cường giả Thần Vương, bởi vậy phần lớn thời gian biểu hiện ra cũng là toàn uy áp, làm sao có thể xuất hiện một chút tư thái nữ nhân như vậy?

- Diệp tông chủ, không biết man…tu sĩ Hoa Thải bộ lạc có quan hệ gì với ngươi?

Đạo âm thanh thứ ba là một lão già, hắn nghiêm túc hỏi thăm.

Nếu Diệp Hạo thật sự có quan hệ với tu sĩ Hoa Thải tùng lâm thì chuyện này khó nói rồi.

- Ân oán giữa các ngươi cùng Hoa Thải tùng lâm ta cũng đã biết được một chút.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn lão giả kia nói.

- Ta có ý tưởng giúp ngươi giải quyết chuyện này, ngươi xem coi thế nào?

- Hoa Thải tùng lâm năm đó cướp giết nhiều người của chúng ta như vậy, ân oán như vậy làm sao có thể xóa bỏ?

Diệp Hạo vừa dứt lời phía đối diện đã truyền đến một âm thanh phản bác.

- Những năm này các ngươi cũng giết bao nhiêu người chúng ta rồi? Ngay cả phụ nữ và trẻ em các ngươi cũng không hề buông tha, các ngươi mẹ nó cũng là ma quỷ súc sinh.

Tu sĩ bộ lạc Hoa Thải tùng lâm không cam lòng yếu thế mắng trả lại.

- Các ngươi vốn là man di, cũng như heo chó tầm thường, đã giết thì đã giết.

- Các ngươi cao quý đến đâu còn không phải là chuyện của một đao sao, những năm này ta giết không ít người các ngươi, lão tử bây giờ sống vẫn tốt chán.

- Ngươi mẹ nó nó nói cái gì?

- Có bản lãnh ngươi qua đây đi.

Hai bên rất nhanh đã dụng võ mồm tranh đấu kịch liệt. Đúng lúc này một đạo âm thanh như kinh lôi nổ vang giữa không trung.

- Tất cả im miệng cho ta.

Lúc này tu sĩ hai bên mới yên tĩnh xuống, bọn họ nhao nhao nhìn về phía thân ảnh giữa không trung.

Đó là một đầu vượn già. Bất quá lúc này vượn già không hề suy yếu mà là vênh váo hung hăng.

- Diệp tông chủ, dù ta ở nơi vắng vẻ nhưng đã từng nghe qua uy danh của ngươi.

Đầu vượn già nhìn Diệp Hạo nói khẽ.

- Giữa hai bên chúng ta đã tranh đấu mấy ngàn năm, nhân số tử thương của hai bên cũng đạt đến trăm vạn, cứ tiếp tục tranh đấu như vậy cũng không còn ý nghĩa gì.

Dừng một chút vượn già trịnh trọng nói.

- Nhờ Diệp công tử trợ giúp chúng ta giải quyết ân oán.

- Ân oán không thể giải quyết được.

Lão giả kia ung dung nói.

Cừu hận giữa hai bên đã ngấm vào sâu trong xương cốt. Nào có chuyện nói hai ba câu là giải quyết được đây?

- Cái này.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Gần địa phân Viêm Hoàng tông có rất nhiều sơn mạch không người, tài nguyên ở nơi đó tuyệt đối phong phú hơn so với nơi này, hơn nữa Viêm Hoàng Tông sẽ cung cấp một chút trợ giúp như công pháp cùng tài nguyên.

Nói đến đây Diệp Hạo quét qua đám người bộ lạc a Đóa nói.

- Ta có thể cam kết các ngươi có thể sống tốt hơn so với trước, hơn nữa các ngươi không cần lo lắng vấn đề an toàn.

- Vì sao ngươi có thể đảm bảo bọn gia hỏa này sẽ không trả thù chúng ta?

A Kiện trầm giọng hỏi.

- Bởi vì Viêm Hoàng tông là thế lực Hoàng cấp, trong tông có cường giả Thần Hoàng tọa trấn.

Diệp Hạo nhìn a Kiện nói.

- Ai dám động thủ lập tức giết toàn bộ tộc hắn.

Hai mắt A Kiện co rụt lại.

Thần Hoàng!

Viêm Hoàng tông không ngờ là thế lực Hoàng cấp?

Nếu như vậy ai còn dám động thủ?

- Diệp tông chủ, toàn bộ bộ lạc ta nguyện ý đi theo ngươi.

Lúc này Liêu Đông Thăng trầm giọng nói.

- Ngươi sai rồi.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Ta không hứng thú đến việc để cho các ngươi đi theo ta, ta chỉ giúp các ngươi tìm một nơi yên ổn để sống thôi.

Trên mặt Liêu Đông Thăng lộ ra vẻ xấu hổ, bất quá ngay sau đó liền nói.

- Vậy ta cùng tộc nhân trong bộ lạc ta nguyện ý làm tấm màn chắn cho Viêm Hoàng tông.

Nói lời này chính là không biết xấu hổ. Viêm Hoàng tông cần những bộ lạc này bảo hộ sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận