Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2615: Tâm Tư Khó Đoán

Táng Hải!

Nơi này là vùng đất vong linh!

Bởi vì tại đây đã đưa tiễn rất nhiều tu sĩ. Tổng cộng số tu sĩ tán thân từ trước đến nay, chỉ sợ ngay cả cường giả cấm kỵ cũng không thể biết rõ. Khi Diệp Hạo đi tới ranh giới Tái Hải bỗng thấy từng chiếc từng chiếc chiến hạm khổng lồ, trên những chiến hạm đó khảm nạm lít nha lít nhít các loại phù văn, xung quanh chiến hạm còn được bày biện đầy đủ các loại chiến đấu khí giới. Quả thực vũ trang trên chiếc chiến hạm hạm này có thể được nói là trang bị đầy đủ đến tận răng.

Diệp Hạo biết rõ những chiến hạm này sắp đi vào Táng Hải, đi tìm rất nhiều bảo tàng bị vùi lấp trong Táng Hải.

- Có phải ngươi cũng muốn đi Táng Hải hay không?

Lúc này một lão giả mặc áo gai nhìn Diệp Hạo nói.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Vậy đi theo ta đi?

Lão giả kia vừa cười vừa nói.

- Ngươi có ý gì?

Diệp Hạo không hiểu nói.

- Một tấm vé tàu đi vào Táng Hải có giá trị không hề nhỏ.

Lão giả kia trưng ra bộ dạng ta nhìn thấy ngươi.

- Đi theo ta, có thể miễn được vé tàu của ngươi.

- Ngươi...?

Diệp Hạo nghi ngờ nhìn lão giả này nói.

Dù nhìn thế này cũng không hề cảm thấy lão giống nhà giàu.

Chỉ thấy giống đầy tớ hơn.

- Lão Vu ta đây đã cầm lái bao nhiêu năm, cho dù là tất cả công tử tiểu thư, cũng phải cho ta lão Vu này ba phần tình mọn.

- Cầm lái?

Diệp Hạo đột nhiên nhớ ra.

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng còn có hải đồ sao?

Lão giả kia vừa cười vừa nói.

- Dựa vào những người cầm lái như chúng ta, bằng không dù chiến hạm có kiên cố cỡ nào cũng không thể ngăn được vô cùng vô tận vong linh.

- Các ngươi tính đi đâu?

Diệp Hạo nghĩ nghĩ lại hỏi.

- Cụ thể đi đâu ta cũng không biết, ta chỉ biết người thuê ta là hậu duệ của Vũ Thần.

Lão giả kia thấp giọng nói.

- Hậu duệ của Vũ Thần?

Trong mắt Diệp Hạo lập tức nổi lên cảm giác hứng thú. Hiện tại Diệp Hạo hoàn toàn không biết một chút gì về tung tích của Tuyết Thần, nhưng hắn tin Vũ Thần sẽ biết rất nhiều, đi theo

hậu duệ của Vũ Thần có lẽ có thể tìm được vài dấu vết để lại.

- Mỗi một hậu duệ của Vũ Thần đều là nhân trung long phượng, nếu ngươi có thể phục vụ bọn họ vui vẻ, đến lúc đó có lẽ ngươi sẽ được ban thưởng vài thứ gì đó, cũng có thể giúp ngươi đời này ngươi có ích lợi không nhỏ.

Lão giả kia cười hắc hắc nói.

Lão giả kia mang theo Diệp Hạo đi lên tới một chiếc chiens hạm khổng lồ.

Chiến hạm Vương cấp sơ kỳ.

Diệp Hạo chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra cấp bậc của chiếc chiến hạm này.

- Đây chính là chiến hạm Thần Vương cấp đấy, toàn bộ Thần vực cũng không có bao nhiêu đâu?

Lão giả kia đụng vào vai Diệp Hạo một cái nói.

- Cũng không tệ lắm.

Diệp Hạo trả lời.

- Tiểu tử nhà ngươi, đến cỡ này mà còn nói không tệ sao?

Lão giả kia im lặng nói.

- Ngươi biết giá của một tấm vé trên chiếc chiến hạm này là bao nhiêu tiền không hả?

- Bao nhiêu?

- Mười vạn.

- Sao mắc vậy?

- Nhưng an toàn.

Lão giả kia nói xong liền chỉ vào chiến hạm cách đó không xa.

- Giá vé của những chiến hạm kia bình ổn hơn, nhưng có thể trở về hay không cũng là chuyện.

Lão giả kia chính là một kẻ lắm lời, trên đường đi đều không ngừng nói chuyện. Cũng không lâu lắm lão giả kia đã mang theo Diệp Hạo đi tới một gian phòng.

- Trước tiên ngươi cứ ở đây chờ, ta đi tìm người phụ trách giúp ngươi đăng ký.

Lão giả kia vừa cười vừa nói.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Lão giả kia rời khỏi đồng thời cũng lặng lẽ đóng lại cửa.

Lão giả kia rời khỏi sau khi liền lặng lẽ đóng lại đại môn. Mà ngay lúc này một trung niên sải bước đi tới.

- Xong chưa?

- Da thịt thanh niên này trắng trẻo nõn nà, ta tin rằng vị kia sẽ rất thích.

Lão giả kia nói xong, ánh mắt cũng trở nên gian trá.

- Không tệ không tệ.

Người trung niên vỗ vỗ vào bả vai lão giả kia nói.

- Sức ăn của vị đại nhân kia rất lớn, ngươi cứ tiếp tục đi kiếm thêm một hai người đi.

- Tiểu nhân đi luôn.

Lão giả kia nói xong liền rời khỏi.

Lão giả kia không biết rằng ngay khi hắn đóng cửa Diệp Hạo cũng đã nheo lại hai mắt. Đạo hạnh lão giả kia có hạn. Hắn cho rằng mình ngụy trang không tệ, nhưng sao có thể giấu diếm được Thần Vương đây?

Thật ra cũng không thể trách lão giả kia được, bởi vì trong độ tuổi của Diệp Hạo, Thần Vương cũng không có bao nhiêu?

Đúng lúc này, thanh âm xào xạt vang lên giữa căn phòng trống trải. Diệp Hạo theo phản xạ nhìn về hướng thanh âm phát ra. Mà khi hắn nhìn thấy một cái sọ thì đối phương đã hóa thành một tia chớp lao về phía hắn.

Từ hai con mắt của Diệp Hạo phát ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo. Thân ảnh kia lập tức bị đánh thành mảnh vỡ. Lúc này Diệp Hạo mới phát hiện không ngờ là một con rắn. Đương nhiên đây không phải là một con rắn bình thường. Đây là Hồng Hoang dị chủng. Tương lai nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì chuyện trở thành Thân Vương đỉnh phong vẫn không hề có vấn đề gì. Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ một âm thanh êm ái truyền tới từ xa xa.

- Tiểu Hồng, ăn no chưa?

Không nhận được lời đáp lại từ tiểu Hồng, một bóng người vội vã chạy ra. Không ngờ là một tiểu la lỵ mười ba mười bốn tuổi. Dung mạo tiểu la lỵ rất đáng yêu, dù gì cũng là một đứa con nít. Khi nàng nhìn thấy máu me văng đầy sàn cả người nàng đều ngẩn ra.

- Tiểu Hồng, tiểu Hồng, tiểu Hồng.

Tiểu la lỵ cất tiếng đau buồn.

Sau một lúc tiểu la lỵ hung tợn nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi giết tiểu Hồng?

- Đúng.

Diệp Hạo gật đầu.

- Ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh.

Tiểu la lỵ nói xong con mắt màu đen liền hóa thành đỏ, cùng lúc đó bốn phía Diệp Hạo xuất hiện từng nét bùa chú, những phù văn kia đan xen lẫn nhau hóa thành một tấm võng lớn màu đỏ ngòm bao phủ xung quanh Diệp Hạo.

- Không ngờ tuổi ngươi còn nhỏ vậy mà đã tu hành tà thuật?

Đối với tiểu la lỵ này Diệp Hạo không hề có chút hảo cảm nào. Nói xong trên thân Diệp Hạo tản ra lực lượng thuần dương bá đạo lập tức đốt cháy sạch sẽ tấm võng lớn màu đỏ ngòm kia.

Trên mặt tiểu la lỵ chỉ còn nét kinh hoảng.

- Không ngờ ngươi là một Thần Vương?

- Bây giờ ngươi mới biết sao?

Diệp Hạo nói xong tiến lên một bước. Tiểu la lỵ bị lực lượng thần dương trùng kích phun ra một ngụm máu tươi.

- Tam muội.

- Thanh Vi.

Lúc này mấy đạo thân ảnh lập tức xuất hiện ở trong phòng. Khi bọn hắn nhìn thấy tiểu la lỵ bị trọng thương, ánh mắt nhìn Diệp Hạo tràn đầy sát ý dữ tợn.

- Tiểu tử, ngươi biết ngươi đã trêu chọc phải ai không?

Một thanh niên gầm thét về phía Diệp Hạo.

Nghênh đón người thanh niên đó là một đạo ánh mắt kinh khủng. Ánh mắt cực kỳ khủng bố, dễ dàng đã khiến hắn bốc hơi.

Thiên nhãn!

Thiên nhãn của Diệp Hạo không hề kém hơn mười đại mâu thuật trong truyền thuyết. Chưa nói đến việc tu vi của người thanh niên kia vẫn còn ở Thần Vương cảnh sơ kỳ, dù tu vi của thanh niên này có ở Thần Vương cảnh trung kỳ đi nữa, chẳng lẽ có thể đỡ được thiên nhãn của Diệp Hạo sao?

Lần này tiểu la lỵ Thanh Vi cùng một thanh niên khác cũng đều ngẩn ra.

Sao Diệp Hạo lại dám làm như vậy?

Diệp Hạo sao có thể?

Chẳng lẽ hắn không lo chọc phải thứ không thể chọc được?

- Ta cho các ngươi thời gian nửa khắc đồng hồ, trong nửa khắc đồng hồ mà không gọi được Vũ Thần tới, ta sẽ ném hết các ngươi vào trong Táng Hải.

Diệp Hạo nhìn hai người Thanh Vi nói.

- Ngươi muốn lão tổ của chúng ta?

Thanh Vi có một loại cảm giác ngơ ngác. Chẳng lẽ hắn không biết lão tổ là Vũ Thần trong truyền thuyết sao?

Vũ Thần mà hắn cũng có thể trêu chọc được?

- Bây giờ bắt đầu tính thời gian.

Diệp Hạo nói xong liền lấy ra một đồng hồ cát thản nhiên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận