Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3312: Phân Phối Địa Bàn

Khi tời đất sụp đổ, từng đợt phúc lành vọt ra bốn phương tám hướng.

- Thổ nhưỡng Thần Hoàng cấp.

- Thiên Chi thần dược.

- Từ thạch cao cấp.

- Khối kia là Thần thai sao?

Đám người kinh hô đồng thời vọt tới cướp những tài nguyên kia.

Nhưng vào lúc này một thanh âm lạnh như băng phá vỡ thương khung.

- Tài nguyên ở Kim Trập vực, bất luận kẻ nào hay thế lực nào đều không được tranh đoạt, bằng không giết không tha.

Khi thanh âm này vang lên, một bóng mờ xuất hiện ở trên bầu trời Kim Trập vực.

Thân ảnh kia, khí tức rộng lớn như biển, tràn ngập đến một một tấc không gian ở Kim Trập vực.

Giờ khắc này, toàn bộ tu sĩ Kim Trập vực ngay cả Kim Thế cảnh đỉnh phong đều run lẩy bẩy.

Bọ họ khiếp sợ từ sâu trong linh hồn.

Đó là áp chế của người mạnh đối với kẻ yếu hơn.

Chúa Tể.

Bọn họ biết rõ người xuất hiện là Chúa Tể Kim Trập vực chí cao vô thượng!

Đối mặt với Chúa Tể, ai dám không nghe theo lệnh chứ?

- Chúa tể đại nhân, thật sự bây giờ đang xảy ra chuyện gì?

Một lão giả run rẩy hỏi.

- Gốc rễ đại đạo thiên hà Chủng Thiên chuẩn bị biến mất, mà đây chính là món quà cuối cùng của thiên địa tặng cho chúng ta.

Thân ảnh kia nhàn nhạt nói.

- Ta đề nghị các ngươi tiến về khu vực khác, đúng rồi, Bạch Lộ vực, Mang Chủng vực, Xuân Phân vực, Sương Hàng vực, Tiểu Hàn vực các ngươi cũng đừng đi.

Mọi người lập tức hiểu ra.

Hiển nhiên, năm Chúa Tể khác cũng hạ xuống mệnh lệnh như vậy.

- Chúa Tể đại nhân, sau khi đại đạo biến mất chúng ta có ảnh hưởng gì không?

- Về sau tu vi của các ngươi sẽ không tiến lên được nữa.

- A! Vậy sau này chúng ta phải làm sao?

Kinh Trập chúa tể lại không nói gì.

Trên mặt mọi người đều tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

Về sau thiên hà Chủng Thiên sẽ trở thành vùng đất chết sao?

- Nhanh đi cướp tài nguyên.

- Đúng vậy, về sau tài nguyên chính là thứ có giá trị nhất, không có tài nguyên hoàn toàn không thể đi được.

- Trong hai mươi tư vực, ngoại trừ sáu đại vực ra vẫn còn mười tám đại vực khác, dù nó khá cằn cỗi nhưng cũng có không ít tài nguyên.

Khi tu sĩ sáu vực đồng loạt chạy tới Lập Xuân vực, Vũ Thuỷ vực bỗng một thanh âm lạnh như bằng lần nữa phá vỡ trời cao.

- Bất luận kẻ nào cũng không được tiến tới ba đại vực Vũ Thủy vực, Xuân Phân vực, Thanh Minh vực để cướp đoạt tài nguyên.

Mọi người đều xanh mặt.

Chuyện gì thế này?

Sáu đại Chúa Tể cũng chỉ muốn tài nguyên của một vực, ngươi dựa vào các gì mà muốn tài nguyên của ba vực chứ?

Nhưng rất nhanh khi bọn họ nhìn thấy thân ảnh xuất hiện trên bầu trời, sắc mặt bọn họ đều thay đổi.

- Thân ảnh này nhìn quen quen.

- Nghịch Thương Thiên.

- Chúa Tể cường đại nhất từ trước đến nay của thiên hà Chủng Thiên.

- Đúng vậy, là Nghịch Thương Thiên đại nhân.

- Không phải Nghịch Thương Thiên đại nhân đã chết rồi sao?

- Chúa Tể dù đã chết nhưng linh hồn của bọn họ vẫn tồn tại vĩnh cữu.

- Sái đại Chúa Tể chẳng lẽ cho phép Nghịch Thương Thiên tài nguyên của ba vực sao?

- Nhưng bây giờ cả sáu đại Chúa Tể đều không nói gì.

- Chúa Tể không nói vậy cũng có nghĩa là ngầm thừa nhận.

- Chúa Tể cho dù chết nhưng cũng không phải người mà chúng ta có thể chống lại, đi thôi, chúng ta đi tới vực khác cướp đoạt tài nguyên.

- Đúng vậy, trừ chín vực này ra, chúng ta vẫn còn có mười lăm đại vực.

Giờ khắc này Bách Thảo các đều hoang mang.

Theo tình huống hiện giờ, các nàng căn bản không có tư cách cướp đoạt!

Phải biết các nàng đang ở Bạch Lộ vực.

Mà lúc này trước mặt các nàng xuất hiện một không gian thông đạo rất lớn.

- Các ngươi thông qua không gian thông đạo này tiến tới Tiểu Thử vực.

Thanh âm của Tần Thương Hải vang lên trong tai mọi người.

Hoa Bích Nhi vội vàng hạ lệnh cho đại quân tinh nhuệ trong tộc tiến tới Tiểu Thử vực.

Không qua bao lâu, hơn trăm vạn quan tinh nhuệ đã xuấthienej ở Tiểu Thử vực, cùng lúc đó thân ảnh Tần Thương Hải xuất hiện ở trên không trung Tiểu Thử vực.

- Đây là chấn động của cấp bậc gì?

- Kim Thế cảnh.

- Tại sao Tiểu Thử vực lại có nhân vật cấp bậc này?

- Hiện tại cường giả sáu đại vực đều sẽ đến đây.

- Thừa nước đục thả câu.

Âm thanh Tần Thương Hải hoá thành chấn động cuồn cuộn.

- Chúng ta chỉ cần một phần năm tài nguyên khu vực Tiểu Thử vực.

- Một phần năm? Khẩu khí ngươi thật lớn.

Tần Thương Hải vừa nói xong, một thân ảnh toàn thân tràn ngập lông tơ lạnh lùng nói.

- Là một con vượn đen.

Trên thân hắn tản ra khí tức khiến chúng sinh cũng phải sợ hãi.

- Lớn sao?

Tần Thương Hải hét lớn một tiếng,

Thanh âm của hắn phảng phất như kinh lôi, vang dội ngàn vạn dặm sơn hà.

Vượn đen kia chỉ cảm thấy một cỗ khí tức kinh thiên động địa ập đến bản thân, lông tơ trên người hắn đều bị thổi đến dựng đứng.

Tròng mắt hắn bắn ra hào quang như nhật nguyệt.

Một hô hấp trôi qua.

Hai hô hấp trôi qua.

Ba hô hấp trôi qua.

Mà lúc này đầu vượn đen kia mới chậm rãi nói.

- Các ngươi có thể lấy một phần năm tài nguyên ở khu vực này.

Đám người đều biến sắc.

Đầu vượn đen là Thánh linh từ thuở sơ khai.

Thực lực cường đại đến mức không thể tưởng tượng được.

Có người nói đầu vượn đen này có thể cùng vật tay với Chúa Tể, nhưng lúc này hắn lại phải thoả hiệp với thân ảnh kia.

- Vị kia là ai?

- Ta cũng muốn biết là ai mà có thể khiến Thánh linh thoả hiệp.

- Tần Thương Hải, đệ tử thân truyền của Nghịch Thương Thiên, năm đó chính là người đánh khắp tuổi trẻ cả một đời nhưng không hề có đối thủ.

- Thì ra là vị này, khó trách Thánh linh lại kiêng kị như vậy, ta nghe nói nhiều năm trước vị này đã đặt chân đến cấp đọ Kim Thế cảnh đỉnh phong.

Tu sĩ Bách Thảo các nghe đến đây mới biết được Tần Thương Hải lại mạnh như vậy.

Nhưng ngay sau đó các nàng càng hưng phấn lên.

Có Tần Thương Hải hộ tống, các nàng có thể cướp đoạt tài nguyên không chút kiêng kỵ.

Một phần năm tài nguyên ở nơi này, không có người nào dám tranh đoạt cùng với nàng.

Vũ Thủy vực!

Diệp Hạo đứng ở giữa không trung, hắn lẳng lặng nhìn xung quanh.

Toàn bộ cao thủ Nghịch Thiên nhất mạch cơ hồ đều được phái đi, bao gồm cả tu sĩ trong tiểu thế giới của hắn.

Ba đại vực.

Khu vực thật sự quá lớn!

Nếu không nhờ mấy trăm ngàn vạn tu sĩ trong tiểu thế giới Diệp Hạo, chỉ dựa vào người của Nghịch Thiên nhất mạch tuyệt đối không đủ dùng.

Thời gian cứ thế mà trôi qua.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, một đại thụ đột nhiên xuất hiện ở giữa bầu trời.

Gốc đại thụ kia, thủng trăm ngàn lỗ.

Trên người của nó, nguyền rủa quấn quanh.

Nhìn qua đã như mặt trời sắp lặn.

Không biết vì sao tu sĩ thiên hà Chủng Thiên khi nhìn thấy gốc đại thụ này bỗng trong lòng rất khó chịu.

Có một loại cảm giác đau buồn.

- Vì sao ta lại thấy khó chịu như vậy?

- Ta cảm thấy có một thứ gì đó rất quan trọng sắp mất đi.

- Gốc đại thụ kia sẽ chết sao?

Mà lúc này gốc đại thụ kia bịch một tiếng vỡ nát, nó hoá thành mười tia sáng tản ra bốn phương tám hướng.

- Đây là bản nguyên đại đạo cuối cùng.

phía trên không trung Kinh Trập vực xuất hiện một thiếu niên tài hoa xuất chúng.

Hắn oai hùng phảng phất như Chúa Tể trẻ tuổi.

- Người nào có được bản nguyên đại đạo cuối cùng, người đó sẽ có thể tiếp tục đi tiếp.

Phía trên Bạch Lộ vực xuất hiện một con phượng hoàng tản ra cửa thải.

- Bản nguyên đại đạo có tổng cộng mười phần, sái đại chí tôn chúng ta đều có phần.

Phía trên không trung Manh Chủng vực xuất hiện một thiếu nữ tóc lam.

Thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn, khiến thiên địa cũng phải làm nền cho nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận