Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3009: Đánh Bại Càn Hào.

Mâu thuật bị áp chế!

Điều này khiến rất nhiều tu sĩ ở đây đều không thể ngờ được!

Bởi vì thần thông thiên phú của Thiên Nhãn tộc chính là mâu thuật!

Đây là tiên thiên!

- Hỏa Nhãn kim tinh.

- Vừa rồi vị này vận dụng Hoả Nhãn kim tinh trong truyền thuyết?

- Hỏa Nhãn kim tinh chính là một trong những mâu thuật mạnh nhất trong thiên địa, toàn bộ thiên địa này có thể chố lại cũng không có mấy loại.

- Thiên Nhãn của Càn Hào có lẽ vẫn không thể sánh được với Hoả Nhãn kim tinh, nhưng tuyệt đối không có khả năng bị vị này áp chế đến mức độ đó. Bởi vậy ta đoán sức chiến đấu của vị này hẳn còn mạnh mẽ hơn.

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Sắc mặt của Càn Hào âm trầm sắp nhỏ nước.

- Nói cho ta biết xếp hạng của ngươi ở khu vực kia?

Càn Hào nhìn Diệp Hạo gằn từng chữ một.

- Thứ ba.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nói.

Thật ra cái thứ tự này cho dù Diệp Hạo không nói nhưng sau việc đánh bại Càn Hào, xếp hạng của hắn cũng sẽ bị đoán ra.

Tu sĩ toàn trường đều xôn xao!

Người thứ ba!

Khó trách có thể thắng được Càn Hào khi so về mâu thuật.

Chính Đức và Sáo Ngọc liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ kích động.

Trước đó Chính Đức đoán Diệp Hạo ở vị trí thứ năm, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra không ngờ Diệp Hạo đứng ở ba vị trí đầu.

- Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải có mối quan hệ tốt với Diệp công tử.

Chính Đức thấp giọng nói.

- Ta cảm thấy các ngươi có thể cho Diệp công tử tiến vào cấm địa Tử Phủ các ngươi.

Sáo Ngọc nhìn Chính Đức nói.

- Có lẽ Diệp công tử có thể lấy được truyền thừa của tổ tiên.

Ánh mắt Chính Đức sáng rực nói.

Con mắt Càn Hào loé lên một cái.

- Ta còn muốn thử tu vi võ đạo của ngươi, thế nào?

- Một chiêu phân thắng thua.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

Con mắt Càn Hào co rụt lại.

- Ngươi rất tự tin nhỉ.

- Ngay cả dạng người như ngươi mà ta còn không thể đánh bại, tương lai làm sao có thể đi ngang thiên hạ?

Diệp Hạo nói đến đây, trong lòng bàn tay xuất hiện Thiên Địa Lư Đồng.

Mà lúc này từ trên Thiên Đại Lư Đồng tản ra hào quan còn sáng hơn cả trước kia.

Thiên Địa Lư Đồng là đại đạo của Diệp Hạo.

Diệp Hạo càng nắm giữ nhiều đại đạo, sức chiến đấu của hắn cũng càng mạnh.

Mà trước đó Diệp Hạo đi theo Thần Nữ tu hành thời gian lâu như vậy, Diệp Hạo cũng đã dung nhập lý giải về đại đạo vào trong Thiên Địa Lư Đồng.

Nói cách khác bây giờ sức chiến đấu của hắn đã tăng thêm một bước.

Nhìn thấy Thiên Địa Lư Đồng, sắc mặt Càn Hào trở nên khó nhìn hẳn lên.

Từ trước đến nay người dám đi con đường này cũng không có mấy người, bởi vì con đường này càng đi càng khó.

Ban đầu ngươi muốn cảm ngộ đại đạo cũng không quá khó khăn, thế nhưng khi đến cuối cùng để cảm ngộ đại đại lại không hề dễ dàng gì.

Lùi một bước cho dù ngươi có thiên tư siêu việt, vấn đề là ngươi có thể có bao nhiêu công pháp thần thông đây?

Giống như Quá Khứ cảnh!

Công pháp cấp bậc này ngươi có bao nhiêu?

Không có một đống công pháp, Thiên Địa Lư Đồng làm sao có thể mạnh được?

Lùi một bước coi như Quá Khứ cảnh ngươi làm được.

Nhưng tới Tương Lai cảnh thì sao? Kim Thế cảnh thì sao?

Sau lưng Càn Hào bỗng xuất hiện một miếu thờ cổ xưa.

Bên trong miếu thờ có hai mươi bảy thân ảnh ngồi nghiêm chính, từ trên người tản ra uy áp tràn ngập.

Bất luận một người nào bên trong đó đều có uy thế chém thiên diệt địa.

Huống chi tận hai mươi bảy người.

- Đây là…?

- Hai mươi bảy cường giả Siêu Thoát cấp của Thiên Nhãn nhất tộc.

- Tại sao ta lại không thấy rõ?

- Ngươi có biết trong đó còn có cả Kim Thế cảnh không? Nếu ngươi muốn nhìn rõ, ngươi sẽ chết đấy.

Khi các thiên kiêu trong sân đang thảo luận, lực lượng ý niệm từ trên người hai ngươi bảy cường giả kia đồng loại nhập vào cơ thể Càn Hào.

Uy thế của Càn Hào lập tức tăng vọt.

Gấp đôi!

Gấp hai!

Gấp ba!

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, uy thế của Càn Hào đã tăng lên gấp bốn lần.

Đến lúc này Càn Hào đã cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Năng lượng quanh thân cuồn cuộn tựa hồ có thể xé rách cả thiên địa.

Trên khuôn mặt Chính Đức cũng tràn ngập bất an.

Bởi vì giờ khắc này Càn Hào thậm chí có thể thoải mái mà đánh trọng thương Chính Đức.

- Mười vị trí đều trên Thiên Bảng có chênh lệch lớn như vậy sao?

Chính Đức lẩm bẩm nói.

Thật ra giờ khắc này đâu chỉ Chính Đức mới có cảm giác đó, Bố Lai Ân cũng không khá khẩm gì hơn.

Cho tới nay Bố Lai Ân đều cảm thấy chênh lệnh giữa mình và Càn Hào không lớn, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra chênh lệnh giữa hai người lớn đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.

- Không biết bây giờ ngươi đã hối hận khi khiêu khích ta chưa?

Bàn tay Càn Hào nắm một chuôi chiến kiếm lôi đình, ngạo nghễnh nói.

Có thể nhìn thấy lôi đình đang không ngừng ngưng tụ phí trên chiến kiếm, trong vòng mười vạn dặm xung quanh, các đám mây đều bị đánh nát hết.

Uy thế ngày càng mạnh mẽ.

Ngay cả Cấm Kỵ trung hậu kỳ cũng đều ngưng trọng.

- Thế hệ tuổi trẻ đã trưởng thành đến mức độ này sao?

- Ta cho rằng thế hệ tuổi trẻ còn cần một chút thời gian mới có thể đuổi kịp chúng ta? Không ngờ bây giờ bọn họ đã sánh ngang trình độ của chúng ta rồi.

- Cuối cùng chúng ta vẫn phải rời khior võ đài thôi.

Khi một vài Cấm Kỵ cấp thở dài, Diệp Hạo mang theo Thiên Địa Lư Đồng nhanh chân đi đến phía Càn Hào.

- Càn Hào, đây là trạng thái mạnh nhất của ngươi sao?

Diệp Hạo cười to nói.

- Nếu quả thật như vậy, ta đành nói cho ngươi, ngươi thua là chuyện chắc chắn.

Tiếng nói rơi xuống đồng thời Diệp Hạo vận dụng Vượt Cực Hạn của Thời Gian chi chủ.

Trước đó Diệp Hạo đã vận dụng Cửu Trọng Thiên đệ nhị trọng thiên.

Nhưng bây giờ hắn phát hiện đệ nhị trọng thiên vẫn chưa đủ để chống lại Càn Hào.

Chỉ có thể sử dụng Vượt cực hạn mới có thể làm được.

Khi khởi động Vượt Cực Hạn, hạn mức cao nhất của Diệp Hạo lại một lần nữa vọt lên.

- Từng này là đủ để giết ngươi.

Càn Hào lạnh lùng nói.

Oanh!

Cũng đúng lúc này Thiên Địa Lư Đồng và lôi đình chi kiếm trong tay Càn Hào hung hăng đụng vào nhau.

Va chạm đáng sợ khiến nguyên một vùng thế giới này cũng phải run rẩy.

Chúng sinh sợ hãi;

Thiên địa tàn lụi;

Thời không vặn vẹo.

Mà các tu sĩ ở gần đó đều đồng loạt phun máu tươi, liều mạng lui về phía sau.

Trên thực tế nếu không phải trong thời khắc mấu chốt cường giả Siêu Thoát cấp của Long Uyên môn cưỡng ép áp chế vùng không gian này, có trời mới biết bao nhiêu tu sĩ phải bỏ mạng.

Phốc!

Ngay cả ba hơi thở Càn Hào cũng không kiên trì được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Ngay sau đó hắn lui về phía sau một bước rồi lại một bước, cho đến khi liên tục lùi lại mười mấy bước khó khăn lắm hắn mới ngừng lại được.

Mà lúc này trên mặt Càn Hào tái mét cắt ra không còn giọt máu.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo vẫn không hề nhúc nhích bên kia.

- Ngươi... Sao ngươi có thể mạnh như vậy?

- Ta xếp hạng thứ ba, đánh bại ngươi không phải là chuyện rất bình thường sao?

Diệp Hạo nhún vai một nói.

- Thế nhưng bây giờ ta đã có năng lực đánh tới ba vị trí đầu. Ba năm trước ta chỉ dùng một chiêu đã đánh bại được Thiên Hạo.

Càn Hào cười khổ nói.

Thái độ của Diệp Hạo cũng không có quá nhiều biến hoá.

Càn Hào cho rằng người đứng thứ ba Lục Đạo vực có thể là đối thủ của hắn sao?

Nói đùa!

Nhưng tu sĩ trong sân lại bị câu nói của Càn Hào mà chấn động.

- Thiên Thần tộc, Thiên Hạo?

- Nếu nói như vậy vị này có thể đánh bại được Thiên Hạo đang đứng thứ ba?

- Nếu như ba năm này Thiên Hạo không có nhiều tiến bộ, ta nghĩ vị trước mắt hản có thể đánh bại được.

- Từ khi nào mà Nhân tộc lại kiếm ra được một kỳ tài ngút trời này chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận