Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2217: Luận Đạo Đại Hội

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Dù Vương cấp dược liệu hay Thiên Diễn Đan đều là tài nguyên đỉnh cấp của một Tông Môn.

Chỉ có người được truyền thừa cao cấp nhất mới có tư cách hưởng dụng.

Dù Tử Vi Vương Triều thuộc hàng đứng đầu trong rất nhiều thế lực, nhưng loại tài nguyên cấp bậc này cũng không có bao nhiêu.

Nhưng dù vậy Tử Ngọc vẫn thoải mái chuẩn bị cho mình.

Điều này khiến trong lòng Diệp Hạo hơi cảm động.

Qua nửa khắc đồng hồ lệnh bài Diệp Hạo vang lên.

Lại là một nhân viên chuyển phát nhanh thông thiên liên hệ với mình.

- Xin hỏi ngươi đang ở đâu?

- Hiện tại ta không tiện, để sau ta liên hệ với ngươi.

- Được.

Diệp Hạo kết thúc cuộc trò chuyện cùng đối phương rồi liên hệ với Tử Ngọc.

- Tử Ngọc, có ở đây không?

- Ta vừa rồi mới nói chuyện với Đông Phương thúc thúc, Đông Phương thúc thúc nói cho ta biết trên đời này ngoại trừ Thiên Diễn Đan ra, còn có Bản Nguyên Quả vô cùng trân quý.

Một lát sau, Tử Ngọc mới trả lời.

- Huynh yên tâm. Ta sẽ giúp huynh tìm được Bản Nguyên Quả.

Diệp Hạo đang định nói gì thì Tử Ngọc đã cắt ngang.

- Ta hiện tại có việc, có thời gian trò chuyện tiếp.

. . .

Tử Vi vương triều!

Thư phòng Tử Ngọc.

Tử Vi một thân áo bào tím không nói một lời đi vào thư phòng nàng.

- Cha, có chuyện gì?

Tử Ngọc phá vỡ trầm mặc.

- Con biết giá trị của Thiên Diễn Đan không?

Tử Vi nhìn Tử Ngọc nói.

- Biết rõ.

- Nếu đã biết vậy vì sao còn đưa Thiên Diễn Đan trân quý ra?

- Bất quá chỉ là một Thiên Diễn Đan thôi, cha, người có phải phóng đại không?

- Tử Vi Vương Triều trừ con ra còn có sáu đại Chân Long, mà tất cả họ đều cần Thiên Diễn Đan lung lạc.

- Con đưa cho vị hôn phu ta một viên Thiên Diễn Đan thì sao?

- Tử Ngọc, Diệp Hạo dù là Chân Long cao quý cũng không có tư cách theo đuổi con.

Tử Vi nghiêm túc nói.

- Con nên biết rõ tương lai con có thể đạt tới mức nào?

- Con chỉ biết nếu không có Diệp Hạo, bây giờ ta đã chết.

Tử Ngọc gằn từng chữ nói.

Tử Vi đón nhận ánh mắt Tử Ngọc trầm mặc một hồi nói.

- Con có biết con như vậy sẽ hại Diệp Hạo?

- Nam nhân của Tử Ngọc con, ai dám động tới?

- Không đề cập tới sáu đại Chân Long Tử Vi Vương Triều, vẻ vẹn những thiếu niên Vương giả ái mộ con cũng sẽ bí mật hạ độc thủ với hắn.

Tử Vi lắc đầu nói.

- Con làm sao ngăn cản? Ngăn cản như thế nào?

- Miễn không tiết lộ tin tức của Diệp Hạo, thì không có ai ngầm hạ sát thủ với hắn.

Tử Ngọc trầm mặc một hồi chậm rãi nói.

- Tử Ngọc, con là một trong thập đại mỹ nhân Thần Vực, nam nhân của con chỉ có thể mạnh hơn con, nếu không gặp bất trắc chỉ là vấn đề thời gian.

Tử Vi khẽ thở dài một cái nói tiếp.

- Không phải ta có thành kiến với Diệp Hạo, mà không muốn con hại chết ân nhân mình thôi.

- Chuyện này cha không cần hỏi tới.

- Con vẫn kiên trì với quyết định của mình sao?

- Đúng.

- Tử Ngọc, con sẽ phải hối hận.

- Con không biết con hối hận hay không, nhưng bây giờ con còn không muốn từ bỏ.

Tử Ngọc nói đến đây ánh mắt nóng bỏng nhìn Tử Vi nói.

- Cha, chuyện này người không nên nhúng tay vào, được không?

Tử Ngọc biết rõ năng lực củ Tử Vi.

Tử Vi nếu nghiêm túc tra mà nói vẫn có thể tra ra thân phận của Diệp Hạo.

Tử Vi không nói.

- Người không muốn nữ nhi duy nhất của người hận người cả đời chứ?

Toàn thân Tử Vi chấn động.

- Trong lòng con, địa vị của Diệp Hạo quan trọng như vậy?

- Có lẽ cha không biết Diệp Hạo vẫn luôn cự tuyệt con.

Tử Ngọc thong thả nói.

- Huynh ấy càng như vậy còn càng muốn đối tốt với huynh ấy, đây cơ hồ là chấp niệm trong lòng con.

Khi Tử Vi nghe được hai từ chấp niệm đã biết mình không thể ngăn cản được chuyện này.

Nế không nó sẽ trở thành tâm ma trong lòng Tử Ngọc.

- Con chừng nào mới tới Minh giới?

Tử Vi sau đó dời chủ đề.

- Nửa tháng nữa.

Tử Ngọc nghĩ nghĩ một hồi nói.

- Không biết có thể gặp được U Minh Xích Ngọc hay không?

Ánh mắt Tử Vi lộ ra vẻ mong chờ.

- Gần trăm năm trước chỉ xuất hiện qua một gốc U Minh Xích Ngọc, đáng tiếc lại bị Dược Vương Cốc Dược Xuất Trần chiếm được.

Tử Ngọc khẽ lắc đầu.

Dược liệu chế tạo căn cơ Tử Thần cảnh đa số đều ở Minh giới, đây cũng là lý do vì sao tu sĩ đến Tử Thần Cảnh sẽ tới Minh giới.

Trong đó U Minh Xích Ngọc xếp thứ mười.

Dù lấy thực lực Tử Vi vương triều cũng không đạt được dù một gốc.

Bởi vậy có thể tưởng tượng được độ trân quý của nó.

Đây cũng là lý do Tử Ngọc muốn đích thân đến Minh giới để tìm kiếm

Cái này dính đến cơ duyên.

. . .

Lại nói đại hội giao lưu luyện đan.

Đám người Ngũ Hào toàn thân đều ngưng thần nghe các vị đại lão đan đạo giải thích đan đạo bản thân.

Đây đều là kinh nghiệm quý báu, không phải có tiền thì mua được.

Đợi đến lúc Sư Tu Trúc trình bày một vài tâm đắc xong thì nhìn về phía Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi tới đây chẳng lẽ không đỉnh giảng thứ gì sao?

- Ta tới đây chủ yếu dự thính, không nghĩ bêu xấu trước mặt chư vị.

Diệp Hạo nhìn Sư Tu Trúc một cái, nói.

- Nói như vậy không đúng.

Sư Tu Trúc lắc đầu nói.

- Ngươi nếu không có tài hoa nhất định, làm sao có thể có tư cách lại tới đây?

Vừa nói xong Sư Tu Trúc lại nói tiếp.

- Chẳng lẽ ngươi không nể mặt mọi người.

Sắc mặt Ngũ Hào trở nên khó coi.

Diệp Hạo lúc này nếu không đứng ra thì có thể đắc tội đan sư toàn trường.

Sử Tu Trúc đang đào hố cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm rồi nói.

- Vậy ta nói một chút Hóa Ứ Đan.

Sư Tu Trúc không khỏi nở nụ cười.

- Chẳng lẽ ngươi muốn lặp lại những gì ta mới giảng giải vừa rồi sao?

- Ngớ ngẩn.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Sư Tu Trúc vỗ bàn một cái đứng lên.

- Ngươi nói cái gì?

- Nơi này là đâu?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

Sử Tu Trúc khẽ giật mình.

- Đây là Đại Hội Giao Lưu Luyện Đan, không phải sân đấu võ thể hiện phách lối.

Diệp Hạo nhìn Sư Tu Trúc tràn đầy khinh bỉ.

- Ở nơi khác ngươi vỗ bàn không ai nói gì, nhưng ngươi ở đây vỗ bàn chính là đánh vào mặt chủ nhân, chính là không thèm để ý tới mặt mũi của chư vị đạo sư đan đạo.

- Ngươi.

Sư Tu Trúc lập tức chú ý tới rất nhiều đan sư nhìn mình với ánh mắt khó chịu.

- Kỳ thật ta rất muốn biết ngươi có gì để phách lối? Ngoài bối cảnh Hạo Nhiên Chính Khí Tông ra, ngươi còn có gì?

Diệp Hạo nói tiếp.

- Vừa rồi ngươi nói Hóa Ứ Đan cần thêm Hỏa Linh Thảo đúng không?

- Ngươi muốn nói cái gì?

Sư Tu Trúc nhìn thấy Diệp Hạo kéo tới vấn đề chuyên nghiệp nghi ngờ hỏi.

- Hỏa Linh Thảo thật sự có thể thanh trừ phần nào tụ huyết trong cơ thể tu sĩ, thế nhưng ngươi có để ý tới việc Hỏa Linh Thảo sẽ làm tổn thương nhất định tới kinh mạch của tu sĩ?

- Ngươi cảm thấy ta không biết Hỏa Linh Thảo sẽ làm tổn thương kinh mạch của người phục dụng à?

Sử Tu Trúc cười lạnh đáp.

- Nhưng độ tổn thương này đối với tụ huyết trong cơ thể mà nói có tính là gì?

- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới việc cải tiến đan phương?

- Đan phương này sau nhiều lần thôi diễn cuối cùng cũng đã hoàn thành.

- Ta hỏi ngươi không nghĩ qua việc cải tiến một chút sao?

- Ngươi nghe không hiểu ý ta?

- Ngươi mới không hiểu ý ta đó.

- Ngươi có ý gì?

- Ý của ta là thay Hỏa Linh Thảo thành Đông Ngả Thảo thì có thể giải quyết vấn đề tổn thương kinh mạch do bị đốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận