Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2304: Mọi Thứ Đều Là Hư Ảo

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Hạ Quả Hợp Thần cấp một trái cũng phải hơn ba vạn.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ kinh nghi.

- Ba vạn thượng phẩm thần thạch?

Mặc Lan giật mình.

Diệp Hạo gật đầu.

- Thủ bút Long Cung cũng quá lớn rồi.

Như Yên ngưng trọng nói.

- Ta muốn biết Long Cung đến cùng muốn làm gì?

Diệp Hạo mới vừa nói đến đây thì thấy giữa không trung lại xuất hiện từng chùm sáng khác.

Bất quá lần này quang đoàn chỉ có mười cái.

- Một lần này xuất hiện sẽ không phải tư nguyên Vương cấp chứ?

- Vương cấp tài nguyên dù Vương cấp tông môn cũng không có bao nhiêu?

- Long Cung chẳng lẽ đưa ra Vương cấp tài nguyên?

Tu sĩ toàn trường đều kinh nghi bất định.

Lúc này một bóng người cao to vượt qua đám người ra hô to.

- Ta tới.

Hắn tự tay đã bắt nát một quang đoàn, sau một khắc, trong tay hắn xuất hiện một mai dược liệu tràn ngập ba động khủng bố.

- Cỗ ba động này ——?

- Cỗ ba động này tuyệt đối vượt qua Hợp Thần cấp.

- Vương cấp dược liệu.

- Đây là Bốn Mùa Quả.

- Truyền văn nói rằng ăn vào có thể thể ngộ Thời Gian Luân Hồi, Bốn Mùa Quả đây sao?

Nhìn thấy vậy, tu sĩ ở đây ngồi không yên.

Bọn họ nhao nhao xuất thủ bắt đầu tranh đoạt.

- Công tử, người không xuất thủ sao?

Lâm Nguyệt Nhi hỏi vội.

Diệp Hạo lắc đầu.

Như Yên trầm ngâm một chút cũng gia nhập hàng ngũ cướp đoạt.

Đây chính là Vương cấp tài nguyên.

Cho dù nàng cũng không có nhận được bao nhiêu.

Nữa khắc đồng hồ sau, Như Yên thở hồng hộc trở lại bên người Diệp Hạo.

- Vương cấp Thần Từ.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua tài liệu trong tay Như Yên nói:

- Có thể bố trí Vương cấp trận pháp.

- Lần này kiếm lời.

Như Yên cười hì hì nói.

- Bây giờ nói lời này còn hơi sớm.

Diệp Hạo lại lắc đầu.

- Ý gì?

- Nếu ta mà là cô, ta sẽ ném khối thần từ này đi.

- Ném?

Như Yên có chút trợn mắt hốc mồm.

- Ta thủy chung nhớ đến một câu, không phải tộc loại của ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm.

Thanh âm Diệp Hạo vang lên toàn trường.

- Trong Thủy thế giới nhiều lính tôm tướng cua như vậy, vì sao Long Cung lại đưa những bảo bối này cho Nhân tộc chúng ta?

Diệp Hạo mà nói để trong sân rất nhiều tu sĩ rơi vào trầm tư.

- Ta không biết rõ Long Cung vì sao muốn làm như vậy, nhưng ta cảm thấy chuyện này khẳng định có âm mưu.

Diệp Hạo nói tiếp.

Như Yên trầm ngâm một chút ném Vương cấp Thần Từ trong tay ra ngoài.

Không thể không nói nàng rất quyết đoán.

Cho dù Vương cấp vật liệu cũng nói ném là ném.

Như Yên làm thế khiến một vài tu sĩ làm theo, bọn họ nhao nhao vứt tài nguyên vừa lấy được đi.

Bất quá, phần lớn tu sĩ vẫn lựa chọn giữ lại.

Nói đùa?

Vừa rồi vì cướp đoạt tài nguyên đánh sống đánh chết, hiện tại bởi vì Diệp Hạo nói một câu mà ném?

Đùa gì thế!

A!

A!

A!

Đúng lúc này, một vài tu sĩ trong sân hét thảm lên.

- Không tốt.

- Những cái kia không phải tài nguyên, mà là một đám vong linh đã chết.

- Những vong linh đó muốn đoạt xá.

Tu sĩ trong sân rất nhanh ý thức được.

Bất quá để bọn hắn không nghĩ tới là những tu sĩ lấy được tư nguyên cơ hồ không phản kháng đã bị đoạt xá.

Diệp Hạo nắm ngọc thủ Như Yên.

- Trên những tài nguyên kia có độc.

Diệp Hạo mặt trầm như nước nói.

Lúc này, Như Yên mới chú ý tới lòng bàn tay mình đã hắc tuyến.

Như Yên giật mình.

Có thể tưởng tượng vừa rồi mà nàng nế không ném khối Thần Từ kia, hiện tại nàng cũng đã bị đoạt xá.

Đúng lúc này, một đạo kinh lôi nổ vang giữa không trung.

- Đệ tử Nam Đẩu thư viện ta cũng dám nhằm vào, ta xem các ngươi chán sống rồi.

Một Trưởng lão Nam Đẩu thư viện chạy tới.

Hắn nhìn thấy tràng cảnh bốn phía, thần niệm bàng bạc hóa thành từng đạo cương đao tràn vào thể nội của những đệ tử bị đoạt xá.

Nhưng để ai cũng không nghĩ tới là người Trưởng lão kia sau một khắc lại nổ tung hóa thành huyết vũ đầy trời.

- Có cao thủ đoạt xác?

- Các ngươi nhanh chóng rời đi.

Lúc này lại chạy tới hai vị Trưởng lão.

Hai người vừa thấy một màn này thì quát to.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút gọi chiến khôi Hợp Thần cảnh đỉnh phong ra.

- Giết.

Chiến khôi mang theo chiến kiếm chém giết gần một trăm đệ tử bị đoạt xá.

Hai Trưởng lão nhìn thấy chiến khôi xuất thủ, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Tu vi bọn hắn không mạnh hơn vị trước đó đã vẫn lạc bao nhiêu.

Bọn họ đã có ý liều chết.

Nhưng ai có thể nghĩ tới một vị đệ tử mang theo một chiến khôi Hợp Thần đỉnh phong trong người?

- Giết.

- Giết.

Hai vị trưởng lão rất nhanh gia nhập chiến đoàn.

- Chúng ta đi thôi.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

Nhưng đợi khi đám người Diệp Hạo chạy tới cửa ra vào Long Cung mới phát hiện đại môn đã khép lại.

- Trận pháp lần nữa khởi động.

- Trận pháp này cho dù Hợp Thần cảnh đỉnh phong cũng không đánh xuyên qua được.

- Chẳng lẽ hôm nay chúng ta phải bỏ mạng ở đây?

Trên mặt toàn bộ mọi người lộ vẻ thê lương.

Đúng lúc này, Bạch Tiểu Bạch lạnh lùng nhìn bốn phía nói:

- Ta ngược lại muốn xem Long Cung các ngươi còn có át chủ bài gì?

Nói xong, từ lệnh bài của Bạch Tiểu Bạch tuôn ra một đạo ý niệm.

Đạo ý niệm này đón gió tăng trưởng rất nhanh hóa thành bộ dáng Bạch Sùng Thiên.

Bạch Sùng Thiên vung tay lên xé rách trận pháp Long Cung, tiếp đó hai mắt hắn như đuốc nhìn về phía chỗ sâu trong Long Cung nói:

- Chết cũng không hàng?

Nói xong, đại thủ Bạch Sùng Thiên dò xét tới chỗ sâu trong Long Cung.

Khi đại thủ Bạch Sùng Thiên sắp đập vào một quan tài thì một đạo quang huy âm trầm chặn bàn tay của hắn.

- Các hạ muốn cùng Long Cung ta không chết không thôi?

Một đạo thanh âm thâm trầm truyền ra từ quan tài.

Bạch Sùng Thiên cười lạnh nói:

- Long Cung các ngươi không có tư cách không chết không thôi cùng Nam Đẩu thư viện chúng ta?

- Có đúng không?

Theo đạo thanh âm này rơi xuống, một đạo thân ảnh hư ảo từ quan tài đi ra.

Cùng lúc đó, đạo thân ảnh này tràn ra chấn động không kém gì Bạch Sùng Thiên.

Con ngươi Bạch Sùng Thiên co rụt lại.

- Ngươi…

Vị này thông qua thủ đoạn nghịch thiên hồi phục, theo lý thuyết hắn ngưng tụ ý niệm không nên quá mạnh, nhưng lại có thể cùng bản thân tương đề tịnh luận, nói cách khác bản tôn mình không phải đối thủ của người ta.

- Những năm nay đệ tử Nam Đẩu thư viện các ngươi khống chế Thủy Thế Giới trong tay, hiện tại cũng là thời điểm Long Cung chúng ta thu một chút lợi tức từ các ngươi rồi.

Đạo thân ảnh kia nói xong, toàn bộ Long Cung tràn ra lực thôn phệ cuồn cuộn như thủy triều.

- Thị Huyết Luyện Hồn Trận.

Sắc mặt Bạch Sùng Thiên hoàn toàn thay đổi quát.

- Các ngươi nhanh trốn đi.

- Ta cảm thấy ngươi nên chú ý tốt chính ngươi.

Thân ảnh kia nói xong đánh tới Bạch Sùng Thiên.

Đám người trong cung điện bỏ chạy tứ tán.

- Công tử.

Lâm Nguyệt Nhi bất an nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo hơi trầm ngâm triệu hoán ý niệm Vương Thương Sinh lưu lại bên trong lệnh bài.

Sau một khắc, thân ảnh hư ảo của Vương Thương Sinh xuất hiện giữa không trung.

Hắn kinh nghi bất định nhìn đạo thân ảnh, kia âm trầm nói:

- Minh Long, năm đó ngươi chưa chết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận