Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1191: Trần gia

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

---------------------

Tỉ như Diệp Hạo lựa chọn một dãy núi càng lớn, hắn cũng có thể kiếm nhiều Tiên Thạch hơn.

Một tháng sau, Diệp Hạo liên tục xuất thủ kiếm hơn 3000 ức trung phẩm Tiên Thạch, đến lúc này hắn vừa tiếp tục xuất thủ vừa thu mua dược liệu từ các đại thế lực trong Cửu Trọng Thiên, rồi vừa luyện chế đủ loại Tiên Đan cho họ.

Kỳ thật rất nhiều tu sĩ hoài nghi Diệp Hạo đến cùng có bao nhiêu Tiên Thạch?

Hắn mua dược liệu phần lớn đều thuộc dạng quý hiếm cùng đỉnh cấp dược liệu.

Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer

Bất quá bọn họ đều không lo việc Diệp Hạo quỵt nợ.

Nếu hắn không trả nổi có thể dùng Tiên Đan để hoàn lại a.

Nhưng không ai ngờ, chỉ ngắn ngủi ba ngày Diệp Hạo không những trả hết nợ, mà còn cho các đại thế lực một phần tiền đặt cọc tiếp tục mua các loại đỉnh cấp dược liệu.

Điều này cũng khiến rất nhiều thế lực kinh ngạc không thôi.

Tiên Thạch của hắn từ trên trời rơi xuống à?

Bất quá vừa nghĩ tới tỷ tỷ Diệp Hạo là Thải Kỳ Lân, bọn họ vô ý thức cho rằng lực lượng cả tộc Thải Kỳ Lân đang duy trì Diệp Hạo.

Đây mới thực là Hoàng Kim Thịnh Thế.

Mỗi đại vực đều có 3000 tạo hóa, tạo hóa này chỉ là bề ngoài, tạo hóa thầm xuất hiện cũng không ít, có tu sĩ chiếm được cơ duyên kinh thế, có tu sĩ chiếm được Thần Thông nghịch thiên, còn có tu sĩ chiếm được thượng cổ truyền thừa.

Đối với điều này, Diệp Hạo rất bình tĩnh.

Từng đấy tạo hóa vẫn chưa thể khiến hắn dao động.

Những năm này hắn ngoại trừ luyện đan cũng mang theo Chu Uyển Thanh, Lâm Ngưng Hạ, Lăng Dao đi dạo, đừng nói bọn họ thật đụng phải vài cơ duyên, chỉ là những cơ duyên này cũng rất khó đánh động đến đám người Diệp Hạo.

Hôm nay một đoàn người Diệp Hạo đi tới Vân Dương Vực.

- Công tử đến đây có chuyện gì muốn làm sao?

Chu Uyển Thanh nhẹ giọng hỏi.

- Tại sao lại hỏi vậy?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Vân Dương Vực được xưng thâm sơn cùng cốc, rất ít người đến đây, hơn nữa công tử cố ý vòng qua Dương Vực.

Diệp Hạo vung tay lên, một thiếu nữ liền xuất hiện bên người hắn.

- Nguyệt Lan, nhìn xem đây là đâu?

Trần Nguyệt Lan nhìn bốn phía không khỏi mở to hai mắt.

- Vân Dương Vực?

- Đúng, Vân Dương Vực.

- Vậy ta có thể trở về Trần gia nhìn xem sao?

Trần Nguyệt Lan thăm dò hỏi.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Mấy vị này là…?

- Ta giới thiệu cho các ngươi, hai vị này là phu nhân ta.

Diệp Hạo dừng một chút nói tiếp.

- Vị này là thị nữ của ta Chu Uyển Thanh.

Lăng Dao cùng Lâm Ngưng Hạ nghe được lời Diệp Hạo không khỏi liếc nhau một cái, đều thấy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng trong mắt đối phương.

Bởi vì đây là lần đầu tiên Diệp Hạo biểu lộ thân phận của các nàng.

Trần Nguyệt Lan hành lễ với ba người.

Đúng lúc này, một đoàn người từ xa dì đến.

Trên người họ ít nhiều đều có một vài vết thương, có thể thấy được vừa mới trải qua một trận đại chiến.

Lúc tu sĩ nhìn thấy Diệp Hạo không khỏi giật mình, chợt tản ra ngưng trọng nhìn Diệp Hạo.

- Nhị thúc.

Trần Nguyệt Lan nhìn thấy một đạo thân ảnh trong đám người, hoảng sợ nói.

Nghe vậy một đại hán râu quai nói nghi ngờ nhìn về phía Trần Nguyệt Lan.

- Nguyệt Lan.

Đại hán kinh ngạc thốt lên.

Trên mặt những tu sĩ còn lại đều bất khả tư nghị nhìn Trần Nguyệt Lan.

Sắc mặt Diệp Hạo hơi biến đổi.

Mẹ nó.

Cũng quá trùng hợp đi.

Phía bên mình vừa mới triệu hoán Trần Nguyệt Lan từ bên trong Tiểu Thiên Địa ra, còn chưa qua bao lâu đã đụng phải nhị thúc nàng.

Hố cha rồi?

Lúc này Trần Nguyệt Lan cũng chú ý tới thân phận bản thân đã bại lộ, bởi vậy hơi chút trầm ngâm sau đó nàng đi đến phía trung niên kia.

- Nhị thúc, đã có chuyện gì?

- Nguyệt Lan, ngươi không phải rơi vào Vô Vọng Hà sao?

- Lúc ấy bên trên Vô Vọng thuyền có một Tiên Vương, Tiên Vương này kịp thời xuất thủ cứu ta.

Trần Nguyệt Lan mặt không đỏ tim không đập nhánh đáp.

- Vậy sao những năm này ngươi không trở về?

- Tiên Vương cứu ta rồi đưa ta tới động phủ của hắn, những năm nay ta luôn đi theo người nọ học tập một chút thần thông.

Trần Nguyệt Lan cũng không nói lung tung.

Bởi vì những năm này Diệp Hạo vẫn luôn truyền thụ cho nàng một vài dạo thần thông.

Những Thần Thông này đều thuộc lĩnh vực Tiên Vương Thần Thông.

Hơn nữa, nàng cũng phục dụng một chút Tiên Đan, tu vi bây giờ cũng đã đặt chân đến Tiên Chủ đỉnh phong.

- Không ngờ ngươi lại có cơ duyên như thế.

Trần Minh Huy có chút thổn thức.

Bất quá lúc này một thanh niên đứng bên người Trần Minh Huy nói.

- Nhị thúc, muốn ôn chuyện cũng phải có lúc, đằng sau lưng chúng ta bây giờ còn có truy binh.

- Truy binh?

Trần Nguyệt Lan nhìn thoáng qua phía sau bọn họ, hỏi lại.

- Truy binh gì?

- Trần gia chúng ta chiếm được một gốc Cửu Diệp Thải Liên, lại không may bị một Trưởng Lão Thiên Viêm Tông nhìn trúng.

Trần Minh Huy nói đến đây, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ nói.

- Tứ thúc ngươi Tiểu Khả chỉ tranh luận một chút đã bị người kia đánh giết ngay tại chỗ, dù người cũng nổi điên xuất hết vốn liếng, đáng tiếc đối phương quá mạnh, cho dù chúng ta liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn, nếu không phải tứ thúc ngươi vận dụng cấm thuật, đệ tử Trần gia chúng ta đều phải chìm hãm vào đó rồi.

- Tiểu Khải?

Trong đầu Trần Nguyệt Tông không khỏi xuất hiện một thân ảnh mập mạp.

- Top 5 cao thủ Trần gia các ngươi đây sao?

Ngay lúc Trần Nguyệt Lan đang trong hồi tưởng, một đạo thân ảnh ngông cuồng xuất hiện giữa không trung, sau đó Trần Nguyệt Lan thấy một màn khiến máu trong người muốn phun ra.

Một trung niên nắm một chuôi trường thương xuyên qua một thân ảnh đầy máu tươi, đạo thân ảnh bị trường thương đâm xuyên thỉnh thoảng lại vặn vẹo một cái.

- Tạ Ý, ta liều mạng với ngươi.

Một vị Trưởng Lão Trần gia vừa muốn tiến lên lại phát hiện có một thanh ảnh còn nhanh hơn cả hắn.

Thân ảnh giống như lôi đình xuất hiện bên trong năm người.

- Cửu Thiên Thần Lôi Quyền.

Xông lên không phải ai khác mà chính là Trần Nguyệt Lan.

Theo lấy thanh âm vừa rơi xuống, nàng nắm chặt nắm đấm, phía trên xuất hiện từng đạo lôi điện, mỗi một đạo lôi điện đều ẩn chứa lực lượng có thể hủy diệt thiên địa.

Tạ Ý thấy tiểu cô nương xống đến nên có chút khinh thường.

Nhưng sau khi thấy Trần Nguyệt Lan xuất thủ, sắc mặt hắn hơi biến đổi.

Một cánh tay khác của hắn giơ lên, từng đạo quang hoa chảy xuôi bốn phía, sau khi nắm đấm hai người đụng vào nhau, Trần Nguyệt Lan kêu rên một tiếng, sau đó liên tục lùi lại mười mấy bước mới ngừng lại.

- Quyền Pháp gì đây?

Tạ Ý nghi ngờ nói.

Hắn là cao thủ Tiên Tôn cảnh nha.

Trần Nguyệt Lan bất quá chỉ mới có tu vi Tiên Chủ cảnh, làm sao có thể chính diện chống lại hắn?

Trần Nguyệt Lan còn muốn xuất thủ đã nghe tiếng Diệp Hạo vang lên bên tai.

- Trở về đi, ngươi không phải đối thủ của hắn.

Nàng chần chờ một chút vẫn ngoan ngoãn lui về.

- Lăng Dao, ta nhớ vừa nãy nàng còn nói nhàm chán mà. Có lòng tin trong ba chiêu giết hắn không?

Diệp Hạo cười tủm tỉm hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận