Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1486: Phỏng tay trên

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn Hàn Phi một cái.

Hắn không nghĩ đối phương lại có kiến thức đến thế.

Cường đại từ trong ra ngoài chính là Bản Nguyên cường đại.

Diệp Hạo những ngày nay một mực ở trong Tiểu Thiên Địa tu luyện Thần Văn lấy được từ Miếu Thờ.

Hắn lấy được Thần Văn đầy đủ, khiến độ khó tu luyện quá lớn, nếu không hiệu quả cũng không phải một chút như thế này.

Độ khó tu luyện tăng có nghĩa tương lai Diệp Hạo tiến đến cảnh giới cao hơn vẫn hữu hiệu như cũ.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó à, ngươi có thể nói nói cho ta ngươi tăng lên bằng cách nào không?

Hàn Phi trơ trẽn hỏi.

- Không thể.

- Ta có thể mang đồ vật ra để trao đổi với ngươi.

Hàn Phi cắn răng nói.

- Không cần.

Diệp Hạo nói rồi đi về Hoàng Cấp Tứ Ban.

Không Chi Áo Nghĩa hay vô thượng Thần Văn, hắn đều không thể truyền thụ cho Hàn Phi.

Chúng quá sức trân quý.

Khi Diệp Hạo đi đến Hoàng Cấp Tứ Ban, toàn bộ học sinh trong lớp nhìn hắn với thần sắc đầy kính sợ.

Trận chiến ba tháng trước của Diệp Hạo đã kinh động toàn bộ Thái Huyền Học Viện.

Ai cũng không ngờ Mộ Dung Tinh – đệ nhất Học Viện lại xa xa không phải đối thủ của Diệp Hạo.

Bởi vì Diệp Hạo chiến thắng Hàn Phi quá dễ dàng.

Sau đó bọn họ thấy thân ảnh Hàn Phi xuất hiện trê bục giảng

- Muốn nghe nói thì đi ra đằng sau?

Diệp Hạo chỉ phía sau lớp.

Hàn Phi ngược lại cũng sảng khoái trực tiếp đi ra đằng sau ngồi cạnh học sinh.

Sau đó Diệp Hạo giúp học sinh trong lớp giải đáp nghi hoặc.

Hàn Phi càng nghe, thần sắc càng ngưng trọng.

Hắn thấy Diệp Hạo giải đáp không chỉ nghi hoặc của Võ Đạo, còn có Đan Đạo, Trận Đạo, Khí Đạo, Thông Linh toàn bộ nghi hoặc. Vô luận vấn đề phức tạp cỡ nào, Diệp Hạo đều có thể dùng ngôn từ đơn giản rõ ràng nhất để giải đáp.

Cái gì cũng biết?

Làm sao có thể?

Sau khi giải đáp toàn bộ nghi hoặc cho đám học sinh, Diệp Hạo cho bọn họ trình bày nội dung quan trọng của Kim Tiên.

Vì toàn bộ học sinh trong lớp đều đã đặt chân đến Kim Tiên cảnh.

Hàn Phi lúc đầu cảm thấy Diệp Hạo trình bày Áo Nghĩa Võ Đạo Kim Tiên cảnh không có ý tứ gì, nhưng nghe một hồi hắn phát hiện Diệp Hạo càng trình bày càng thâm thúy.

Mà nghe được nửa canh giờ, thần sắc hắn ngày càng kinh ngạc.

Hắn chú ý lý giải Kim Tiên cảnh của Diệp Hạo vượt xa xa bản thân rất nhiều.

Có một số lý giải Diệp Hạo trình bày đến hắn còn không biết.

Cũng vào lúc này, Hàn Phi tựa hồ minh bạch tại sao chiến lực Diệp Hạo còn mạnh hơn so với bản thân.

Một canh giờ sau, Diệp Hạo ngừng lại.

- Ba tháng này xem ra Tinh Khí Thần của các ngươi đã đạt đến đỉnh Phong.

Diệp Hạo quét mắt nhìn tất cả mọi người nói.

- Bây giờ là thời điểm phục dụng Tiên Đan để thực hiện một bước tiến.

Diệp Hạo nói rồi, trong tay hắn xuất hiện một bình Tiên Đan.

Hàn Phi khiếp sợ phát hiện toàn bộ những viên Tiên Đan này là Cực Phẩm.

- Cái này cũng quá xa xỉ rồi.

Tiên Đan dành cho cấp bậc này thật ra không đáng bao nhiêu tiền.

Vấn đề là những viên Tiên Đan này đếu là Cực Phẩm.

Cực Phẩm Tiên Đan có xác xuất rất nhỏ để xuất hiện.

Những học sinh tiếp nhận Tiên Đan nhanh chóng uống vào, ngay lập tức bọn họ cảm thấy cảnh giới bắt đầu trùng kích.

- Ta không hiểu tại sao ngươi lại đầu tư lớn vào những học sinh này đến vậy?

Hàn Phi truyền âm hỏi Diệp Hạo.

- Ta nghe nói toàn bộ tài nguyên của học sinh này đều do ngươi cung cấp?

- Nhàm chán thì làm một số việc thôi.

Diệp Hạo đáp.

- Còn nữa, nhìn những học sinh này trưởng thành trong lòng ngươi cũng sẽ thấy rất vui vẻ.

- Nhập thế tu hành?

- Lấy dạng tâm cảnh như ta và ngươi thì không cần nhập thế tu hành.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta chỉ nhàm chán muốn làm một số việc, vậy thôi.

Hàn Phi trầm mặc một lúc, nói tiếp.

- Cái này có thể trợ giúp cho tâm cảnh của ta sao?

- Ngươi thử thì sẽ biết sao?

Diệp Hạo cười nói.

Làm Diệp Hạo không nghĩ đến là Hàn Phi sau đó thật sự đứng lớp để dạy.

Không biết vô tình hay cố ý Hàn Phi lại dạy lớp Hoàng Cấp Tam Ban.

Mà Hàn Phi vì muốn mau chóng vượt qua Diệp Hạo ở Hoàng Cấp Tam Ban, nên hắn đầu nhập tài nguyên kết xù, khiến cho tu vi của học sinh Hoàng Cấp Tam Ban trong thời gian ngắn tăng lên nhanh chóng.

Thời gian thoáng cái đã trôi qua hai năm.

Hôm này Diệp Hạo kết thúc bài giảng thì thấy Hàn Phi đứng trước cửa ra vào.

- Có chuyện gì sao?

- Ta muốn xin ngươi một chút Tiên Đan?

- Tiên Đan?

- Hai năm nay ta không chú ý hết thảy tăng tu vi cho những học sinh này, nhưng ta phát hiện bọn chúng đến Kim Tiên Đỉnh Phong sẽ rất khó để tăng lên.

Hàn Phi cười khổ.

- Cứ việc những học sinh này không hề oán hận, nhưng ta vẫn cảm thấy hổ thẹn với bọn họ.

Kỳ thật Diệp Hạo đã sớm chú ý đến vấn đề này.

Bất quá, hắn không nói gì cả.

Bởi vì những học sinh này nếu không có Hàn Phi cung cấp tài nguyên, cả đời này cũng không thể đến Kim Tiên Đỉnh Phong.

Lại càng không cần đến hai năm ngắn ngủi có thể đạt đến trình độ mà cả đời không bao giờ đạt được.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo ném cho Hàn Phi một Càn Khôn túi.

- Trong này là loại Tiên Đan gì?

- Cực Phẩm Chủ Cấp Phá Cấm Đan.

- Đa tạ.

Cuối cùng Hàn Phi lại hỏi.

- Tại sao học sinh trong lớp ngươi lại không có loại tình huống này?

- Bởi vì căn cơ của bọn hắn rất kiên cố.

- Ngắn ngủi mấy năm có thể đặt chân đến Tiên Chủ cảnh, vậy mà căn cơ vững chắc sao?

- Vậy ngươi có biết bọn hắn chiếm được tài nguyên gì không?

Diệp Hạo nhìn Hàn Phi một cái.

- Khác không nói, chỉ cần một Ngộ Đạo Trận đã có thể cho bọn hắn tiết kiệm bao nhiêu thời gian?

- Chiến Sủng Đại Tái chỉ còn ba ngày nữa sẽ bắt đầu báo danh.

Hàn Phi dời chủ đề.

- Ngươi muốn đi?

- Đương nhiên.

- Ta không thấy ngươi có Chiến Sủng.

- Giống như ta đã thấy được Chiến Sủng của ngươi không bằng?

- Được rồi.

- Đến lúc đó cùng đi?

- Tới đó rồi nói.

Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến việc trước đo đã đáp ứng Hàn Mộng Kỳ một việc.

Hắn rời khỏi phòng học trở về tiểu viện của mình.

Đẩy cửa tiểu viện Diệp Hạo đã thấy Hàn Mộng Kỳ đang đợi bên trong.

- Mộng Kỳ, chút nữa có thời gian không?

- Có.

Hàn Mộng Kỳ không biết Diệp Hạo tìm nàng có chuyện gì, nhưng nàng tính chút nữa cùng Cẩn Tuyền đi dạo phố.

- Còn nhớ ước định ba năm về trước không?

- Ước định gì?

- Còn ba ngày nữa Chiến Sủng Đại Tái sẽ bắt đầu báo danh.

Diệp Hạo nhìn Hàn Mộng Kỳ nói.

- Ngươi không phải muốn kiếm tài chính để sắm đồ vật ở Phòng Đấu Giá sao?

- Hình như có chuyện như vậy.

- Vậy đi thôi.

- Ừm.

Diệp Hạo cùng Hàn Mộng Kỳ rời Thái Huyền Học Viên đi đến Ma Ảnh Lĩnh.

Khi cách Ma Ảnh Lĩnh còn vài dặm, sắc mặt hai người lập tực thay đổi, bởi vì bọn họ ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.

Hai người xé rách không gian đi đến Ma Ảnh Lĩnh, sau đó phát hiện toàn bộ nơi này đã bị cướp sạch.

- Ai làm?

Sắc măt Diệp Hạo không dễ nhìn.

Có người phỏng tay trên rồi!

- Không có đạo đức mà.

- Có lẽ Ma Ảnh Lĩnh đã đắc tội với ai đó.

Hàn Mộng Kỳ nói khẽ.

- Đi, chúng ta đến Tam Vương Trại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận