Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1494: Liên Minh Thành

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Nghe đến đó, Cổ Cầm nhìn Diệp Hạo đầy cảm kích.

Lần thứ nhất nàng cảm thấy mình làm không có kẽ hở, mà giờ mới ý thức được mình ngu xuẩn cỡ nào?

Giấu diếm được Tiên Vương?

Nói đùa hả?

- Diệp Đạo Sư.

Diệp Hạo nhìn vẻ mặt Cổ Cầm lã chã như khóc vội nói:

- Năm đó giúp ngươi chỉ tiện tay, lấy thân báo đáp thì không cần rồi.

Cổ Cầm phốc một tiếng nở nụ cười.

Nàng rõ ràng Diệp Hạo đang muốn thay đổi bầu không khí.

Người ta thân phận gì?

Làm sao có thể để đến ý mình chứ?

- Đi, Cổ Cầm, ta không quấy rầy Lưu Viện Trưởng bận rộn nữa.

Diệp Hạo vừa nói tới đây, Lưu Á Tân đột nhiên nghĩ đến cái gì:

- Diệp Đạo Sư, ngươi dừng bước, ta có việc thương lượng với ngươi.

Diệp Hạo nhìn Cổ Cầm một chút, nàng ngoan ngoãn rời khỏi phòng.

- Diệp Hạo, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi.

Lưu Á Tân nhìn Diệp Hạo nói:

- Tiên Đan ở Bảo Ngọc Các do ngươi cung cấp?

- Không sai.

Diệp Hạo không cảm thấy chuyện này có thể giấu được Thái Huyền Học Viện.

Còn nữa, hắn cũng không có nghĩ qua việc giấu diếm.

Cần sao?

Không cần.

Sau khi Diệp Hạo khôi phục tu vi, hắn tin tưởng những Bán Thần kia, sẽ không tùy tiện động thủ với mình.

Bởi vì ai cũng không muốn làm tuyệt tình.

- Học Viện muốn hợp tác với ngươi?

- Học Viện cung cấp dược liệu, ta cung cấp Tiên Đan.

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Nhưng mà một phần dược liệu ta chỉ có thể cung cấp một viên Tiên Đan.

- Có phải Cực Phẩm?

- Phải.

- Có thể.

Không người nào có thể đảm bảo nhất định có thể luyện chế ra Tiên Đan, cũng không có ai đảm bảo luyện ra Cực Phẩm đan cả.

Nhưng Diệp Hạo lại có thể làm được.

Vì vậy, việc này kiếm lời lớn rồi.

- Học Viện giờ đang sưu tập các loại dược liệu , chờ đến khi ngươi đi Liên Minh Thành thì đưa cho ngươi.

- Được.

Diệp Hạo lấy thân phận học sinh Thái Huyền Học Viện tham gia khảo hạch.

Vì vậy, hắn có thân phận tuyển thủ Chủng Tử.

Đến lúc đó, hắn trực tiếp tham gia trận chung kết.

Cái này khiến hắn không cần phải tiến về liên minh thành ngay từ đầu.

Quyết định hợp tác công việc, sau đó Diệp Hạo trở lại phòng học.

Mà lúc này, học sinh Hoàng Cấp tứ ban, tứ nữ Trương Ngạo Tuyết, Cổ Cầm sớm đến chờ đợi, mà làm cho Diệp Hạo không ngờ là Hàn Phi dẫn theo học sinh Hoàng Cấp tam ban đến nữa.

- Diệp Nhật.

Hàn Phi ngượng ngùng xoa xoa đôi bàn tay.

- Ngươi tới làm gì?

- Ngươi cứ nói đi?

- Ta cho thù lao.

- Lấy ra.

- Ngươi cũng quá thực tế rồi!

- Ta và ngươi cũng không có giao tình gì.

Hàn Phi liếc Diệp Hạo một chút đưa cho hắn một hộp gấm.

Diệp Hạo dùng thần niệm quét qua bỗng nói:

- Hoàng Cấp tam ban các ngươi có thể theo tứ ban cùng nhau tu hành.

Hàn Phi cho Diệp Hạo không phải cái gì khác mà là gốc Dược Vương mà Các Chủ Kỳ Bảo Các cho.

- Biết chắc ngươi sẽ đáp ứng mà.

Hàn Phi cười nói.

- Nhưng không bao gồm cả ngươi.

- Cái gì?

- Gốc Dược Vương này chỉ có thể để học sinh trong lớp ngươi theo tu hành, về phần ngươi, cần cho thù lao riêng.

- Ngươi cũng quá đen tối rồi?

- Vẫn tốt chứ.

Hàn Phi trừng Diệp Hạo một cái sau đó vứt cho hắn một khối tử kim.

Khối tử kim này không có bao nhiêu, chỉ có thể luyện chế một Vương Cấp quyển trục.

Diệp Hạo ước lượng tử kim, gật đầu nói:

- Cứ như vậy đi.

Hàn Phi có một loại xúc động muốn chụp chết Diệp Hạo.

Tử kim quý báu thiên hạ đều biết, nhưng đến miệng Diệp Hạo lại thành đồ vật bỏ đi.

Một lát sau, Hàn Mộng Kỳ dẫn theo học sinh Địa Cấp tứ ban đi tới lớp Diệp Hạo.

Mà lúc này, học sinh Địa Cấp tứ ban nhìn Diệp Hạo đầy kính sợ và cũng không cảm thấy Diệp Hạo chiếm tiện nghi bọn hắn nữa.

Năm đó, Hàn Mộng Kỳ chỉ vận dụng hai tháng lực lượng thời gian, mà giờ Diệp Hạo lại vận dụng thời gian một năm.

Diệp Hạo quét mắt nhìn qua học sinh Địa Cấp tứ ban, nhàn nhạt nói:

- Kế tiếp các ngươi sẽ vào trong Không Gian Pháp Bảo của ta tu hành hai tháng, hi vọng các ngươi hảo hảo tu hành.

- Hai tháng?

- Tình huống như thế nào?

- Không phải một năm sao?

Hàn Mộng Kỳ nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

Diệp Hạo lại chậm rãi nói:

- Ta giờ còn nhớ rõ lúc trước ta vào Không Gian Pháp Bảo Đạo Sư các ngươi tu luyện, phần lớn các ngươi không nhìn khinh bỉ thì cũng dùng ngôn ngữ công kích, cả đời này ta cũng không quên đâu.

Sau khi Diệp Hạo ra lời nói này, vẻ mặt đám học sinh Địa Cấp tứ ban lộ vẻ xấu hổ.

Trả thù!

Bọn hắn rõ ràng Diệp Hạo đang trả thù?

Nhưng ai có thể cự tuyệt sự trả thù này?

Hai tháng thời gian?

Hàn Mộng Kỳ há to miệng cuối cùng cũng không nói cái gì.

Nàng biết Diệp Hạo đã nói ra trước mặt mọi người thì chắc chắn sẽ nghiêm túc thực hiện.

- Đường Trì, năm đó nếu không phải ngươi lắm miệng, tại sao có chuyện ngày hôm nay?

Một thanh niên căm giận bất bình quát.

Thanh niên này lúc trước rất điệu thấp không có nói xấu Diệp Hạo.

Nhưng giờ lại bị người gọi Đường Trì liên lụy.

Nghe thanh niên kia chỉ ra bản thân, sắc mặt Đường Trì xoát bỗng chốc thay đổi:

- Lữ Ngang, ngươi mẹ nó…nói cái gì đấy?

Đường Trì không sợ không được mà!

Hôm nay, Diệp Hạo nói ra chuyện này cho thấy lòng dạ hắn không khoáng đạt như lời đồn.

Mà giờ Lữ Ngang lại gọi tên mình ra, đây không phải muốn hắn chết?

- Ta có nói loạn hay không trong lòng ngươi hiểu rõ, ngươi có gan trước mặt mọi người thề không?

Đường Trì đương nhiên không dám thề.

Nhìn bạn học cùng lớp nội đấu, Hàn Mộng Kỳ tức giận quát:

- Tất cả im miệng cho ta.

Mất mặt.

Nội đấu không phải không thể, nhưng ngươi phải xem rõ tình huống lúc nào.

Hàn Mộng Kỳ đã quyết định trở về hảo hảo giáo huấn hai tên kia một phen.

Đường Trì và Lữ Ngang lập tức ngậm miệng không nói.

Diệp Hạo nhìn bọn hắn một chút thu hồi ánh mắt.

- Ta mỗi tháng sẽ dành ra một ngày giải đáp nghi hoặc cho các ngươi.

Diệp Hạo nói tới đây, dừng một chút nói:

- Tốt, giờ các ngươi tiến vào

Những học sinh này cũng không phải lần đầu tiên tới.

Vì vậy, cũng xe nhẹ đường quen.

Sau đó, Diệp Hạo dẫn theo Cổ Cầm đi tới bên trong tiểu thiên địa.

- Ngươi muốn trở thành Tiên Vương không?

- Muốn.

Con ngươi Cổ Cầm phát sáng.

Ai lại không muốn thành Tiên Vương?

- Vậy ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Ngươi cần phải thừa nhận thống khổ.

- Ta chuẩn bị xong.

Cổ Cầm trầm mặc một chút nhìn Diệp Hạo nói.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo lấy đưa cho Cổ Cầm một chén Ngọc huyền dịch nói:

- Từng giọt mà uống.

Cổ Cầm nhận lấy uống một giọt.

Ngay lập tức, trên mặt nàng bắt đầu vặn vẹo.

Đau nhức!

Đau đến cực hạn!

Cổ Cầm rõ ràng trận thuế biến này.

Cho dù như thế nào phải cố gắng chịu đựng.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )

...

Liên Minh Thành!

Liên Minh Thành một tòa thành trì được cộng đồng Nhân Tộc và Yêu Tộc kiến tạo.

Thành trì an phòng do hai bên gánh chịu.

Từ xa, Diệp Hạo thấy trên tòa thành trì pha tạp huyết dịch.

Có thể tưởng tượng được tòa thành này đã từng bị công kích dạng gì.

- Đây là Liên Minh Thành.

Hàn Mộng Kỳ chỉ thành trì trước mặt, nói khẽ.

- Chúng ta từ cửa thành Nhân Tộc đóng giữ đi vào.

Lúc này, Cẩn Tuyền mở miệng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận