Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3057: Ngũ Hành Vực.

Phủ khố Viêm Hoàng tông so với tiểu thế giới của Diệp Hạo chính là đại vu gặp tiểu vu.

Nhưng dựa theo tình hình tiêu hao trước mắt, tiểu thế giới của Diệp Hạo cũng không thể kiên trì được quá trăm năm.

Phải biết ngoại trừ Viêm Hoàng tông ra, hắn còn vài thế lực cần cung cấp nuôi dưỡng.

Nếu hắn phá sản, tông môn cũng phải ngừng vận chuyển.

Khi Khinh La tiến vào trong tiểu thế giới của Diệp Hao chọn lựa tài nguyên, Đường Phiên Phiên nói khẽ.

- Ta cảm thấy nên để đệ tử Viêm Hoàng tông ra ngoài xông xáo.

- Không được.

Diệp Hạo từ chối.

- Vì sao?

- Trong thiên địa này người nhằm vào Viêm Hoàng tông không ít, lúc này tuyệt đối không thể bại lộ thực lực của Viêm Hoàng tông.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Việc Viêm Hoàng tông cần làm là khiêm tốt hết mức có thể.

- Nhưng như vậy toàn bộ áp lực đều do ngươi gánh vác…

Đường Phiên Phiên vừa rồi nói đến đây đã bị Diệp Hạo cắt đứt.

- Ta là người đứng đầu Thiên Bảng ở Cửu Cung vực, vận mệnh của ta trong thế hệ tuổi trẻ này không có mấy người có thể so sánh được, bởi vậy chuyện tìm tài nguyên cứ giao cho ta là được.

- Được rồi.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy Đường Phiên Phiên chỉ có thể chấp nhận.

Thật ra Đường Phiên Phiên cũng muốn đi ra tìm tài nguyên.

Nhưng bây giờ Viêm Hoàng tông mở rộng quá nhanh, Viêm Hoàng tông còn cần Đường Phiên Phiên khống chế đại cục.

Phải biết hiện tại Viêm Hoàng tông đã không phải chỉ mỗi khống chế Đông vực, Đại Hoang vực cũng đã nhập vào trong địa phận của Viêm Hoàng tông.

- Tiếp theo ta chuẩn bị đi Ngũ Hành vực.

- Ngũ Hành vực?

- Ngũ Hành chúa tể có ân tình với ta, bởi vậy tiến tới khu vực mà hắn quản lý, ta nghĩ sẽ không có nguy hiểm gì.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Không phải nơi nào Diệp Hạo cũng đi.

Giống như Âm Dương vực, ngay cả ý nghĩ hắn cũng không hề nghĩ đến.

- Khi nào rời khỏi?

- Bây giờ.

Diệp Hạo là kiểu người nói liền làm liền.

Hắn nói đi là đi.

Vì để nghiệm thử tốc độ Diệp Hạo cố ý để chiến khôi mà hắn vừa mới ngưng tụ chở hắn đến Ngũ Hành vực.

Sau khi đến Ngũ Hành vực, Diệp Hạo liền cho chiến khôi rời khỏi.

Ngũ Hành vực rất lớn.

Trước đây Diệp Hạo chưa từng có liên quan gì đến mảnh khu vực này.

Không qua bao lâu hắn đã đi tới một toà thành trì.

Hắn ngăn cản một thanh niên Nhân tộc.

- Muốn hỏi thăm ngươi một vài chuyện.

Thanh niên nhân tộc định nói gì đó bỗng hắn cảm nhận được uy thế tản ra từ trên người Diệp Hạo.

Mà loại uy thế này khiến trong lòng hắn trở nên nghiêm nghị.

- Tiền bối, muốn hỏi gì?

Thái độ của thanh niên kia lập tức trở nên khá hơn.

- Đây là nơi nào?

- Tiền bối, đây là Thượng Thanh thành.

- Thượng Thanh thành?

- Thượng Thanh thành là địa bàn của Thượng Thanh cung.

- Nhân tộc?

- Đúng vậy.

- Thực lực của Nhân tộc ở Ngũ Hành thế nào?

- Tiền bối, ngươi không phải người của Ngũ Hành vực sao?

- Không phải.

- Ở Ngũ Hành vực, thực lực của Nhân tộc có thể xếp thứ ba, toàn bộ Ngũ Hành vực này có một phần mười lãnh thổ là của Nhân tộc.

Lời nói của thanh niên kia khiến Diệp Hạo phải giật mình.

- Nhân tộc ở Ngũ Hành vực quá mạnh rồi.

- Ở Ngũ Hành vực, Nhân tộc có hai thế lực ngũ cấp, tám thế lực tứ cấp, ba mươi hai thế lực tam cấp, một trăm sáu mươi bốn thế lực nhị cấp, bốn trăm tám mươi sáu thế lực nhất cấp.

- Nói cho ta một chút về thế lực ngũ cấp và tứ cấp thử.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Về phần thế lực tam cấp, thế lực nhị cấp, thế lực nhất cấp Diệp Hạo cũng không hề có hứng thú.

- Hai thế lực ngũ cấp lần lượt là Côn Lôn, Thiên Cung.

Thanh niên kia nhẹ nhàng nói.

- Cao thủ trong hai thế lực này nhiều như mây, trong đó Côn Lôn có Thanh Đế đứng thứ hai Thiên Bảng, Thiên Cung có Vũ Hạo đứng thứ ba trên Thiên Bảng và Ngọc Châu đứng thứ tư trên Thiên Bảng.

- Đứng đầu tiên là ai?

- Đứng đầu là Ma tộc, Sơn Tao.

- Sơn Tao rất lợi hại sao?

- Sơn Tao thông hiểu biến hóa thì cũng thôi đi, mấu chốt là vị này sinh ra tuệ nhĩ, có thể trộm mọi loại thần thông trong thiên địa.

Thanh niên kia cười khổ nói.

- Nghe nói không có gì mà Sơn Tao không biết, muôn vàn thần thông, hạ bút thành văn, ngươi còn đánh thế nào đây?

- Sinh linh như vậy không còn thật sự có tồn tại.

Diệp Hạo giật mình.

Trước đó Diệp Hạo cảm thấy đây chỉ là truyền thuyết.

- Nói thử thế lực tứ cấp xem.

- Thế lực tứ cấp lần lượt là Chỉ Đan tông, Khí tông, Trận tông, Thượng Thanh cung, Tà Kiếm tông, Thần Kiếm tông, Nhân Vương Khổng gia, Thuận Thông thương hội.

Đợi đến thanh niên kia giới thiệu cả tám nhà xong, Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Không ngờ Thượng Thanh cung là thế lực tứ cấp.

- Thượng Thanh cung chỉ tuyển nữ đệ tử.

- Còn có quy tắc này nữa?

- Hơn nữa Thượng Thanh có chút bài xích với nam tử.

- Vì sao?

- Nghe đồn cung chủ Thượng Thanh cung bị một nam tử bỏ.

Thanh niên kia len lén nhìn bốn phía một cái thấp giọng nói.

Xoát!

Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, một chuôi đoản đao đã phá không vọt đến ngực của nam tử kia.

Diệp Hạo đưa tay nắm chuôi đoản đao này, hắn bình tĩnh nhìn về phía nữ tử bạch y ở xa xa.

- Các hạ động một tí đã muốn tính mạng người, như vậy không tốt đâu.

Nhìn cách ăn mặc của nữ tử bạch y, nam tử kia lập tức bị giật mình.

- Đệ tử của Thượng Thanh cung.

Thanh niên kia cảm thấy rất oan ức.

Bản thân cũng chỉ mới nói xấu Thượng Thanh cung một câu, tại sao lại bị bắt ngay tại trận chứ?

- Thượng Thanh cung mà hắn dám bêu xấu?

Nữ tử bạh y ra tay tức giận nói.

- Nể tình hắn không cố y, mong ngươi có thể nể mặt chút.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Nói ta nể mặt ngươi?

Nữ tử bạch y nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Nếu ngươi còn không tránh ra, vậy đừng trách ta không khách khí.

Đúng lúc này một thiếu nữ đứng sau lưng nữ tử bạch y thấp giọng nói.

- Tống sư tỷ, nếu không thì bỏ qua hắn đi, ta thấy hắn cũng không cố ý.

Thiếu nữ mở miệng nhìn qua cực kỳ yếu đuối, trên mặt nàng lộ ra vẻ cầu khẩn.

Điềm đạm đáng yêu!

Tống Ngọc Nhi bất đắc dĩ điểm vào mi tâm của thiếu nữ một cái.

- Ngươi đấy, lại mềm lòng, nếu như vậy sau này làm sao hành tẩu giang hồ được đây?

- Tống sư tỷ.

Thiếu nữ đó làm nũng nói.

- Được rồi, nể mặt ngươi.

Tống Ngọc Nhi cưng chiều nhìn thiếu nữ kia nói.

- Tạ Tống sư tỷ.

Thiếu nữ kia nói xong liền chầm chậm đi đến bên người Diệp Hạo.

- Sau này không được nói xấu Thượng Thanh cung đâu đấy.

- Đa tạ tiên tử cứu mạng, sau này ta cũng không dám nữa.

Thanh niên kia nói xong lập tức xoay người chạy.

- Đừng chạy.

Diệp Hạo vung tay lên liền kéo thanh niên kia đến bên cạnh mình.

- Công tử, ngươi còn có chuyện gì?

Thanh niên kia một khắc cũng không muốn tiếp tục ở nơi này.

- Vừa rồi ta hỏi ngươi nhiều chuyện như vậy, ta còn chưa trả thù lao cho ngươi đâu.

Diệp Hạo nói xong rồi đưa cho thanh niên kia một bình ngọc.

- Trong bình ngọc là một khỏa Tẩy Tủy đan, sau khi ngươi uống vào tư chất của ngươi sẽ tăng mạnh, tương lai đặt chân đến Hợp Thần cảnh vẫn không có vấn đề gì.

- Hợp Thần?

Thanh niên kia chấn động.

Cả đời này của hắn ngay cả Tử Thần cảnh cũng đặt chân không được.

- Đa tạ công tử.

Thanh niên kia cảm tạ Diệp Hạo một hồi rồi mới rời khỏi.

- Nhờ công tử trả lại đoản đao cho sư tỷ ta.

Lúc này thiếu nữ bạch y nhìn Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo đánh giá thiếu nữ bạch y một hồi rồi thấp giọng nói.

- Ngươi tên gì?

- Giang Tiểu Kiều.

Thiếu nữ bạch y thấp giọng nói.

- Giang Tiểu Kiều? Tên không tệ.

Diệp Hạo cười cười rồi đưa thanh đoản đao cho thiếu nữ bạch y.

- Không nên học theo sư tỷ của ngươi, cả ngày cau có, làm như người khác thiếu nàng tiền không bằng.

- Dám đánh giá ta? Tự tìm cái chết.

Tống Ngọc Nhi tức giận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận