Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2518: Ngang Ngược Vô Thượng Tiên

- Diệp Hạo, ta biết ngươi là Tông chủ Viêm Hoàng tông, nhưng chiêu bài của ngươi không thể dùng ở nơi này được đâu.

Lão giả kia nhìn Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Có dùng được hay không cũng không phải do ngươi quyết định.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ta là người phụ trách của phòng đấu giá Thông Thiên ở nơi này, ta nói không được là không được.

Mục Dương Thạc cười lạnh nói.

- Từ khi nào người phụ trách phòng đấu giá Thông Thiên không biết phân biệt trắng đen vậy?

Tô Ngữ Nhi nhịn không được nói.

Đương nhiên Tôn Ngữ Nhi biết thời điểm này không nên đứng ra. Đây là một cái bẫy nhằm vào Viêm Hoàng tông. Sao Tô Ngữ Nhi không nhìn ra được chứ?

Nhưng nàng vẫn đứng ra!

Chung Cẩm Thành hơi mấp mé môi nhưng hắn vẫn không ngăn cản. Những việc Diệp Hạo có thể làm hay không thể làm đối với Hạo Nhiên Chính Khí Tông Chung Cẩm Thành đều thấy rõ ràng, lúc này Hạo Nhiên Chính Khí Tông không đứng ra thì khi nào mới đứng ra chứ?

- Không phân biệt được trắng đen?

Nghe vậy ánh mắt Mục Dương Thạc tràn đầy sát cơ nhìn Tô Ngữ Nhi.

- Ta khuyên ngươi trước khi nói chuyện vẫn nên xem thử mình đã mang theo não hay chưa.

- Lão già, ngươi nói cái gì?

Chung Cẩm Thành tức giận.

Mục Dương Thạc đang mắng Tô Ngữ Nhi không đầu óc a. Tô Ngữ Nhi ngây ngẩn cả người. Ở trong ấn tượng của nàng Chung Cẩm Thành rất ít khi tức đến đỏ cả mắt với người ta.

Là do đâu?

- Chẳng lẽ là vì ta?

Trong đôi mắt đẹp của Tô Ngữ Nhi lóe lên một ánh sáng kỳ lạ. Nhưng câu nói này của Chung Cẩm Thành lại chọc giận Mục Dương Thạc.

- Bắt toàn bộ bọn hắn lại cho ta.

Ánh mắt Mục Dương Thạc tràn đầy sát cơ nhìn Chung Cẩm.

- Nếu ai dám phản kháng giết chết ngay tại chỗ.

Chung Cẩm Thành vội vàng bảo vệ Tô Ngữ Nhi ở sau lưng rồi thấp giọng truyền âm với nàng.

- Chút nữa ta sẽ xé mở một lỗ hổng để nàng có thể chạy thoát, biết chưa?

- Xung quanh đây đều là Thần Vương cao giai, ngươi sao có thể xé mở lỗ hổng được?

Tô Ngữ Nhi nhẹ nhàng nói.

- Vận dụng cấm thuật không được thì tự bạo.

Chung Cẩm Thành nhìn sâu vào Tô Ngữ Nhi nói.

Một chỗ mềm mại trong lòng Tô Ngữ Nhi bị chạm vào.

- Không cần đến một bước này đâu.

Tô Ngữ Nhi ôn nhu nói.

- Vì sao lại nói như vậy?

Chung Cẩm Thành không hiểu nói.

- Ngươi không để ý Diệp Hạo từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh sao?

Tô Ngữ Nhi chỉ chỉ Diệp Hạo nói. Lúc này Chung Cẩm Thành mới phát hiện ra Diệp Hạo tựa hồ cũng không hề quan tâm đến cục diện trước mắt.

- Chẳng lẽ Diệp Hạo có át chủ bài?

Chung Cẩm Thành nghĩ như vậy lo âu trong lòng cũng hạ thấp không ít. Ngay khi cao thủ của phòng đấu giá Thông Thiên chuẩn bị động thủ bỗng một âm thanh lạnh như băng lại phá vỡ toàn trường.

- Ai dám động đến?

Mục Dương Thạc lập tức nhìn về phía người tới. Đợi hắn thấy rõ là của ai sắc mặt nhanh chóng tái mét.

- Thiếu tông chủ, sao ngươi lại tới đây?

Người vừa tới không phải là người khác, chính là Vô Thượng Tiên. Hắn đi tới trước mặt Mục Dương Thạc liền tát một bạt tai.

- Nói cho ta biết, nguyên tắc của phòng đấu giá Thông Thiên là gì?

Bị Vô Thượng Tiên tát một bạt tai nhưng Mục Dương Thạc cũng không dám đánh lại, hắn cúi đầu xuống thấp giọng nói.

- Phòng đấu giá Thông Thiên không được dính vào thế tục.

- Vậy ngươi nói cho ta biết bây giờ ngươi đang làm cái gì?

Vô Thượng Tiên vừa nói vừa tát cho Mục Dương Thạc một bạt tai.

- Bọn họ khiêu khích đến uy nghiêm của phòng đấu giá Thông Thiên.

Mục Dương Thạc chỉ vào Kinh Vĩ có chút ủy khuất nói.

- Mục Dương Thạc, ta nể tình ngươi đã cống hiến lâu năm mới cho ngươi cơ hội để nói, nhưng bây giờ ta cảm thấy dù cho ngươi thể diện ngươi cũng không cần đúng không?

Vô Thượng Tiên nói đến đây lại nhìn một lão giả bên người nói.

- Đưa đến Chấp Pháp đường thẩm vấn.

Mục Dương Thạc nhìn lão giả kia một cái, toàn thân đều rùng mình. Lão giả kia là phó đường chủ Chấp Pháp đường của Thông Thiên tông, những năm này cũng không biết đã có bao nhiêu tu sĩ tàn tạ trong tay hắn rồi.

- Thiếu tông chủ, ta nói. Ta nói. Ta nói.

Mục Dương Thạc giật mình, vội vàng nói.

- Sự kiên nhẫn của ta có hạn.

Vô Thượng Tiên lạnh lùng nói.

- Hơn nữa ngươi đừng nghĩ tới việc lừa ta, chuyện này ta sẽ tra tới cùng.

Trong lòng Mục Dương Thạc vô cùng nặng nề. Chưa nói đến chuyện Mục Dương Thạc thực sự dự định lừa Vô Thượng Tiên. Thế nhưng Vô Thượng Tiên nói sẽ tra rõ chuyện này vậy làm sao hắn dám lừa được đây?

Ánh mắt của hắn tìm tòi trong đám người, rất nhanh đã rơi trên một bóng người. Đó là một thanh niên chói sáng được mọi người vây quanh, trong tay hắn cầm một chiếc quạt xếp nhiều màu, cả người nhìn qua vô cùng thoát tục nhẹ nhàng không bị trói buộc. Nhưng theo ánh mắt Mục Dương Thạch nhìn qua hắn lập tức tái mét.

- Không ngờ người đứng sau lưng lại là hắn.

- Vị này là ai?

- Ngự Phong, đệ tử Ngự Long tộc.

- Vậy là hiểu rồi.

- Ta không hiểu.

- Ngươi không hiểu chỗ nào?

- Ngự Long tộc cùng lắm chỉ là Thần Hoàng sơ kỳ, trong hàng ngũ thiếu niên chí tôn Ngự Phong cũng không có gì đặc biệt, bọn họ sao có thể mua được người phụ trách của phòng đấu giá Thông Thiên chứ?

- Ai nói ngươi rằng Ngự Long tộc không mạnh vậy? Sư tôn Ngự Long tộc chính là một cường giả nửa bước đại năng đấy.

- Nửa bước đại năng?

- Ngự Long tộc sư tôn nếu không phải là nửa bước đại năng, Ngự Long tộc sao có tư các chỉ huy nhân tộc chứ? Còn không phải là bởi vì các phương ngầm đồng ý sao?

Vô Thượng Tiên nhìn Ngự Phong nói.

- Lăn tới đây cho ta.

Sắc mặt Ngự Phong lập tức trở nên khó coi.

- Vô Thượng, ngươi đừng có mà quá đáng.

Xoát!

Thân hình Vô Thượng Tiên lóe lên liền xuất hiện ở bên người Ngự Phong, hắn không nói hai lời đi lên tát cho Ngự Phong một bạt tai, ngay lúc hắn còn đang ngẩn ra nhanh chóng bóp chặt cổ hắn lại.

- Ngươi có tin là ta giết ngươi hay không, Ngự Long tộc làm cái rắm gì cũng không thèm thả đấy.

Thân phận Vô Thượng Tiên là gì?

Nếu hắn có một chút sơ xuất từ trên xuống dưới Thông Thiên tông đều phải đỏ cả mắt.

- Ta không tin ngươi dám?

Ngự Phong vừa nói đến đây hai mắt Vô Thượng Tiên liền toát ra một vòng u quang, sau một khắc Ngự Phong cảm thấy ý thức của mình dần dần bị thôn phệ.

Trên mặt hắn tràn đầy hoảng sợ. Sau vài lần hô hấp Vô Thượng Tiên mới tiện tay ném Ngự Phong sang một bên rồi quay người rời khỏi. Lúc này tu sĩ trong sân mới phát hiện Ngự Phong đã chết.

Toàn trường vì đó xôn xao!

Vô Thượng Tiên thật đúng là không kiêng kỵ gì.

Nói giết liền giết. Lúc này Vô Thượng Tiên mới đi tới trước mặt thanh niên vừa rồi đã trào phúng Diệp Hạo.

- Toàn bộ chuyện này là do ngươi khởi đầu?

Trên mặt người thanh niên kia tái mét không còn một tí máu nào.

- Ta…?

- Vậy ngươi có thể đi chết được rồi.

Nói xong hai con mắt Vô Thượng Tiên lại lần nữa toát ra một vòng u quang, thanh niên kia kêu lên một tiếng đau đớn rồi gục bỏ mình. Diệp Hạo tò mò nhìn Vô Thượng Tiên. Thật sự là do nhãn thuật của Vô Thượng Tiên quá mức khủng bố.

- Đây là loại nhãn thuật gì?

- Theo tình hình trước mắt hình như là phệ hồn trong truyền thuyết.

- Tương truyền khi phệ hồn nhã xuất hiện, toàn bộ linh hồn trong tầm mắt đều sẽ tiêu vong.

- Có biện pháp ngăn cản không?

- Có một vài loại nhãn thuật trong truyền thuyết có thể chống lại, nhưng một vài nhãn thuật đó đã nhiều năm rồi không hề xuất hiện.

- Ta thật sự không hiểu vì sao Vô Thượng lại không hề kiêng kỵ như vậy?

- Thật ra chưa nói đến những thứ khác, chỉ nói tới thân phận của Vô Thượng Tiên ngươi cảm thấy Ngự Phong có thể so sánh được sao? Hơn nữa trong chuyện này Ngự Phong là người sai trước, dù Ngự Long tộc cũng không thể nói được cái gì hết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận