Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1423: Thăm dò

Diệp Hạo suy nghĩ một chút.

Cái tên Diệp Hạo rõ ràng không thể dùng, Diệp Thiên cũng không thể tùy tiện dùng.

Tứ Trọng Thiên đã truyền khắp.

Nếu mình lại dùng tên Diệp Thiên, khó đảm bảo sẽ không bị người hữu tâm nhận ra.

Vì vậy hơi chút trầm ngâm một chút, Diệp Hạo nói:

- Diệp Nhật.

- Mộng Kỳ, ta đã thuê Diệp Nhật làm Đạo Sư Trận Đạo cho Thái Huyền Học Viện.

Lưu Á Tân nhìn Hàn Mộng Kỳ nhẹ giọng nói.

Hàn Mộng Kỳ kinh trụ:

- Cái gì? Đạo Sư?

- Có vấn đề sao?

- Hắn chỉ có tu vi Ngọc Tiên Cảnh a.

- Nhưng hắn phá giải Trận Pháp ngay cả ta cũng không phá được.

Lưu Á Tân trầm giọng nói.

- Bộ Tàng Bảo Đồ kia?

- Ba tọa độ không gian kia hắn liếc một cái đã nhìn ra, hơn nữa trong một khắc đồng hồ toàn bộ phân tích hết.

Lưu Á Tân nói làm cho Hàn Mộng Kỳ kinh trụ.

Lưu Á Tân là Cửu Phẩm Tôn Cấp Trận Sư a.

Với thực lực Trận Đạo của hắn hao phí mấy trăm năm không giải được trận đồ nhưng Diệp Hạo trong một khắc đồng hồ đã nhìn ra.

Điều này nói rõ cái gì?

Hàn Mộng Kỳ rất rõ ràng!

Vấn đề là Diệp Hạo chỉ có tu vi Ngọc Tiên Cảnh, thực lực Trận Đạo của hắn có thể cao bao nhiêu?

Hàn Mộng Kỳ không biết Diệp Hạo thật có tu vi Ngọc Tiên Cảnh, nhưng ánh mắt Thập Nhị Phẩm Tôn Cấp Trận Sư vẫn còn a.

Lưu Á Tân nhìn không thấu không có nghĩa Diệp Hạo nhìn không thấu a.

- Đi theo ta.

Hàn Mộng Kỳ nhẹ giọng nói.

Rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, Hàn Mộng Kỳ không kịp chờ đợi hỏi:

- Sao ngươi làm được?

- Muốn làm thì làm thôi.

Hàn Mộng Kỳ liếc Diệp Hạo một cái.

Cô ta làm sao không biết Diệp Hạo đây không muốn nói với mình.

- Không nói thì thôi.

Hàn Mộng Kỳ đáp.

- Có chuyện ta nhắc nhở ngươi, lớp Trận Đạo có mấy tên cứng đầu, ta đoán bọn hắn sẽ làm khó dễ ngươi.

- Tùy bọn hắn.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Mấy tên cứng đầu kia ở Ngọc Tiên cấp cảnh tu vi không thấp.

- Cao tới đâu cũng không cao hơn ta.

- Tự tin như vậy?

- Ừm.

- Ngày mai, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi ứng phó như thế nào?

- Ngươi không có lớp dạy hả?

- Ta có thể xin phép nghỉ.

- Ngươi là Đạo Sư vô trách nhiệm.

- Ngươi quản ta?

- Suy nghĩ nhiều.

Hàn Mộng Kỳ dẫn Diệp Hạo đi tới phòng giáo vụ học viện.

Sau khi đến phòng giáo vụ, đưa phê chuẩn của Phó Viện Trường cho Hiệu Trưởng nhìn một chút.

Hiệu trưởng Từ Tuấn Kiệt kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi khẳng định Viện Trường không lầm?

- Không.

- Diệp Nhật, ngươi cách Kim Cấp còn bao xa?

- Không bao xa.

- Ta đề nghị ngươi đột phá rồi mới lên lớp dạy.

- Được.

Làm cho Hàn Mộng Kỳ không ngờ là Diệp Hạo đồng ý.

- Đây là đồ của ngươi.

Một lát sau, Từ Tuấn Kiệt đưa cho Diệp Hạo một cái Không Gian Giới Chỉ:

- Không Gian Giới Chỉ có toàn bộ đồ vật cần thiết của ngươi, chuyện gì không hiểu có thể hỏi Mộng Kỳ.

- Được rồi.

Diệp Hạo khách khí nói.

Trên đường đi, Diệp Hạo xem một lượt Không Gian Giới Chỉ có cái gì.

Sau đó, hắn hỏi Hàn Mộng Kỳ một vài vấn đề.

- Đây chỗ ta ở?

Diệp Hạo chỉ một cái sân trước mặt, kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy.

Hàn Mộng Kỳ gật đầu.

- Vì sao không phải tiểu viện riêng?

Diệp Hạo nhìn Hàn Mộng Kỳ nói:

- Nói thế nào ta cũng là một Đạo Sư mà?

- Chỉ có Đạo Sư Tiên Chủ Cảnh mới có tư cách ở tiểu viện.

Hàn Mộng Kỳ trêu tức nhìn Diệp Hạo:

- Thực lực của ngươi không đạt đến mức này nên chỉ có thể ở nhà trọ cho giáo sư.

- Ngươi thì sao?

- Ta có một tiểu viện riêng.

- Đổi không?

- Ngươi suy nghĩ nhiều.

Hàn Mộng Kỳ sao có thể đổi Diệp Hạo được?

Trong tiểu viện của cô có không ít bí mật.

- Được rồi, ở đây đi.

Diệp Hạo khoát tay áo.

Gian phòng chỉ có bốn mươi lăm mét vuông.

Tiêu chuẩn một phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh.

- Đây không phả nhà trọ độc thân sao?

Diệp Hạo thầm nói.

- Tình lữ cũng có thể vào ở mà.

- Hay ngươi cũng chuyển tới ở đi.

- Ngươi dám đùa bỡn ta?

Hàn Mộng Kỳ chống nạnh nổi giận đùng đùng nói.

- Tiểu nha đầu, ta bây giờ không có hứng thú đùa với cô.

Hàn Mộng Kỳ giận tím mặt.

Cô ta đưa tay muốn bắt Diệp Hạo.

Mắt thấy sắp bắt được Diệp Hạo nháy mắt một Đạo không gian ba động tràn ngập bốn phía Diệp Hạo. Sau một khắc, Diệp Hạo trước ánh mắt khiếp sợ của Hàn Mộng Kỳ biến mất không thấy gì nữa.

Thần niệm Hàn Mộng Kỳ bốn phía quét tới.

Càng quét vẻ mặt càng ngưng trọng.

Bởi vì cô ta phát phát hiện mình hoàn toàn tìm không được bất kỳ dấu vết nào của Diệp Hạo.

- Ngươi đi đâu?

Hàn Mộng Kỳ vừa nói ra, thân hình Diệp Hạo quỷ dị xuất hiện trước mặt nàng.

Hàn Mộng Kỳ lại đưa tay ra.

Diệp Hạo lần nữa biến mất.

Vẫn không lưu lại một chút dấu vết nào.

- Ngươi hiện thân đi, ta không phải xuất thủ nữa.

Hàn Mộng Kỳ trầm giọng nói.

Diệp Hạo cười xuất hiện trước mặt cô.

- Ngươi làm sao làm được?

- Ngươi nói xem?

- Dù là ngươi Ngọc Tiên 33 Chuyển cũng không thể có Không Gian tạo nghệ như vậy.

Hàn Mộng Kỳ nghi ngờ nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta cảm thấy ngươi rảnh rỗi nghiên cứu ta còn không bằng nghiên cứu Tuần Thú Thuật của ngươi đi

Diệp Hạo nói:

- Thân là người đứng thứ ba thế hệ trẻ Thái Huyền Học Viện, tu vi Tiên Tôn tứ Chuyển có phải hơi thấp ?

- Làm sao ngươi biết ta là người đứng thứ ba thế hệ trẻ?

Hàn Mộng Kỳ giật mình hỏi lại.

- Vừa rồi trên đường tới có rất nhiều học sinh bàn tán về ngươi a.

Diệp Hạo nhìn Hàn Mộng Kỳ một cái nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi là chủ đề Nữ Vương sao?

- Chủ đề Nữ Vương không phải ta.

Hàn Mộng Kỳ lắc đầu.

- Là Mộ Dung Tinh hả?

Diệp Hạo trêu tức nhìn Hàn Mộng Kỳ.

- Phải thì sao?

Hàn Mộng Kỳ tức giận dậm chân.

Mộ Dung Tinh là người đứng đầu Thái Huyền Học Viện, đồng thời cũng là đệ nhất mỹ nữ.

Vì vậy cô ta trở thành chủ đề Nữ Vương cũng bình thường.

- Không có việc gì.

Diệp Hạo cười nằm trên giường, vểnh chân lên bắt chéo nói:

- Ngươi có thể đi.

- Ngươi ——?

Hàn Mộng Kỳ không ngờ Diệp Hạo sẽ đuổi mình:

- Ta nói ngươi có phải nam nhân hay không?

- Ngươi có thể tới thử một chút?

Diệp Hạo nói rồi giả vờ cởi quần áo ra, dọa cho Hàn Mộng Kỳ quay người chạy mất dép.

Sau khi dọa Hàn Mộng Kỳ chạy, Diệp Hạo nằm trên giường ngủ.

Đến khi tỉnh lại đã đến ban đêm.

Diệp Hạo duỗi cái lưng mệt mỏi đứng dậy mở cửa phòng ra. Sau một khắc, một thân ảnh to con đánh tới hắn.

- Tiểu Bạch, dừng tay.

Cách đó không xa vang lên một giọng nói lo lắng.

Diệp Hạo nhìn kỹ lại.

Đạp Tuyết Thú!

Cả người Diệp Hạo hơi nhích một chút tránh đi Đạp Tuyết Thú, Nhưng nó lại thay đổi phương hướng đánh tới hắn.

- Làm càn.

Diệp Hạo quát lớn một tiếng.

Kinh khủng sóng âm lập tức hóa thành thực chất xuyên qua Thức Hải Đạp Tuyết Thú.

Đạp Tuyết Thú như bị sét đánh ôm đầu kêu rên đau nhức.

- Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi không sao chứ?

Một nữ tử mặc đồ Đạo Sư vội vàng chạy đến bên cạnh Đạp Tuyết Thú, sau khi kiểm tra một phen cô ta đứng dậy nhìn Diệp Hạo nói:

- Vừa rồi Tiểu Bạch không hù ngươi chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận