Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3118: Thẩm Phán Vương.

Hồng Mông tôn kính Diệp Hạo.

Hắn tán thành thực lực của Diệp Hạo.

Bởi vậy hắn không cho phép Địa Phủ Tam Đầu Khuyển nhục nhã Diệp Hạo.

- Ngươi là ai?

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển liếc Hồng Mông một cái.

- Hồng Mông.

- Hồng Mông?

Nghe được cái tên này, trong mắt Địa Phủ Tam Đầu Khuyển loé lên từng tia sắc lạnh.

- Năm đó khi ta giao thủ với Tinh Hà, hắn nói rằng ta không phải là đối thủ của ngươi, hiện tại ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thật sự lợi hại như vậy hay không?

Nói xong hắn cúi đầu về phía thanh niên trên lưng nói.

- Chủ nhân....

Thanh niên mặc đế bào hắc sắc nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

Hắn giống như không phải người phàm tục.

Siêu nhiên tuyệt thế.

- Đi đi.

Thanh niên thản nhiên nói.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển gật đầu một cái rồi nhìn về hướng Hồng Mông.

Hắn nhếch miệng lộ ra răng nanh sắc bén.

- Tới đi.

- Cuồng vọng.

Hồng Mông nói xong, hắn há to miệng phun ra dải tinh hà mênh mông.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển cảm thấy mình giống như đang ở trong lò luyện.

Không thể động đậy.

Nhưng ngay sau một khắc toàn thân hắn tràn ra ánh sáng kinh khủng.

Khí phách hiên ngang.

Nhưng khiến Địa Phủ Tam Đầu Khuyển không ngờ rằng khí thế của mình lại không phá được tinh hà của Hồng Mông.

Đã qua nhiều năm, tinh hà của Hồng Mông đã không còn là tinh hà của năm đó.

Uy lực của nó cường đại không chỉ gấp chục gấp trăm lần.

- Phá cho ta.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển cảm thấy có chút mất mặt.

Dù sao hắn cho rằng dựa vào khí thế của mình là có thể phá được chiêu của Hồng Mông, kết quả không ngờ lại bị áp chế.

Năng lượng trong cơ thể Địa Phủ Tam Đầu Khuyển bộc phát ra như núi lửa phun trào, chỉ trong nháy mắt đã đâm phá tinh hà.

Hắn phá mở tinh hà rồi phóng về phía Hồng Mông.

- ta muốn xé xác ngươi.

Hồng Mông nhìn Địa Phủ Tam Đầu Khuyển đang vọt tới, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng.

- Xé xác ta? Ngươi cũng phải có bản lãnh này đã.

Nói đến đây Hồng Mông nắm chặt tay thành nắm đấm.

Bốn phía Địa Phủ Tam Đầu Khuyển liền xảy ra biến hoá.

Toàn bộ thiên địa đều trở về trạng thái nguyên thuỷ.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển bị giam cầm ở giữa không trung.

Trong mắt hắn lộ ra thần sắc không thể tin được.

Phải biết lúc này hắn đang ở trong trạng thái toàn thịnh.

Hồng Mông làm sao có thể khống chế hắn một cách dễ dàng như vậy?

- Giết.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển điều động năng lượng ẩn giấu ý đồ muốn đánh vỡ giam cầm của Hồng Mông.

Mà Hồng Mông cũng đang kết ấn để phong ấn Địa Phủ Tam Đầu Khuyển.

Giữa hai bên xảy ra va chạm kịch liệt.

Nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra Địa Phủ Tam Đầu Khuyển nhất định sẽ thua.

Khi Địa Phủ Tam Đầu Khuyển sắp bị phong ấn, thanh niên mặc đế bào hắc sắc bỗng hừ lạnh một tiếng.

Hồng Mông như bị sét đánh phun ra một ngụm máu tươi.

Cùng lúc đó Địa Phủ Tam Đầu Khuyển thoát khỏi vây khốn, hắn hoá thành một tia tàn ảnh phóng tới Hồng Mông.

Con mắt Hồng Mông co rụt lại.

Lục phủ ngũ tạng hắn đã bị trọng thương, trong thời gian ngăn không thể nào phản kích được.

Ngay lúc Địa Phủ Tam Đầu Khuyển chuẩn bị đánh tới Hồng Mông, từ xa bỗng vang lên một tiếng đàn phá vỡ trời cao.

Tranh!

Như kiếm reo.

Đầu Địa Phủ Tam Đầu Khuyển lập tức bị vỡ nát.

Nhìn Địa Phủ Tam Đầu Khuyển lảo đảo lui về phía sau, đám người đều ngẩn ra.

Ai ra tay?

Phải biết thực lực của Địa Phủ Tam Đầu Khuyển không bằng Hồng Mông nhưng cũng không kém quá nhiều.

Trong Cửu Cung học viện, thiên kiêu hiểu âm luật hình như cũng không có mấy người.

Đúng lúc này một thân ảnh mông lung xuất hiện ở phía trước tường thành Cửu Cung học viện.

Trong tay hắn cầm một cây cổ cầm.

Thần sắc hờ hững.

- Ngươi là ai?

Thanh niên tóc đen nhìn thân ảnh mông lung kia nói.

- Cửu Cung học viện không phải nơi mà ngươi có thể vấy bẩn.

Thân ảnh mông lung kia nói xong lại tiếp tục gảy một tiếng đàn.

Tiếng đàn như đao.

Một lọng tóc của thanh niên tóc đen lập tức bị chém đứt.

Địa Phủ Tam Đầu Khuyển thấy một màn như vậy, tròng mắt cũng muốn rơi ra.

Gì vậy?

Thanh niên tóc đen chính là một đời Thẩm Phán vương mới của Địa Phủ.

Tương lai nhất định có thể trở thành Chúa Tể.

Bây giờ tại sao lại bị chém mất một lọn tóc?

Thanh niên tóc đen nhìn lọn tóc bị chém đứt nói.

- Không tệ.

Hai tay thân ảnh mông lung kia đặt lên đây đàn.

Sau một lúc mười ngón tay thon dài bắt đầu gảy.

Tranh!

Khi từng tiếng đàn vang lên, toàn bộ tu sĩ ở đây đều thấy linh hồn của mình bị chém một đao.

Loại thống khổ không lời này khiến bọn hắn cực kỳ đau đớn.

- Lui.

- Tiếng đàn nhằm vào linh hồn.

- Mau lui lại.

Toàn bộ tu sĩ ở đây cho dù là nhân vật mạnh mẽ như Hồng Mông cũng lui về sau.

Khi lui tới khoảng cách an toàn, đám người mới ngạc nhiên nhìn về phía thanh niên tóc đen đang bị tiếng đàn bao trùm.

Phải biết tiếng đàn kia không nhằm vào bọn họ, nhưng dù là như vậy bọn họ cũng chịu không nổi.

Mà thanh niên tóc đen lại chính diện chống lại.

Âm phù cổ xưa xuất hiện giữa không trung, từng âm phù đều có năng lực câu hồn đoạt phách.

Sắc mặt thanh niên tóc đều tràn ngập ngưng trọng.

Bởi vì lúc này linh hồn của hắn cũng có dấu hiệu bất ổn.

Chuyện này vốn không thể nào.

Hắn tin trong cùng giai, không người nào có thể làm tổn thương linh hồn của hắn.

Nhưng giờ khắc này hắn phải hổ thẹn mà thừa nhận rằng nếu cứ tiếp tục như vậy linh hồn hắn sẽ bị trọng thương.

- Đây là thần khúc gì?

Thanh niên tóc đen vận dụng một loại thân pháp không rõ.

Mỗi một bước hắn tiến lên đều để lại dấu chân, từ dấu chân đó tản ra hắc quang, khủng bố lại cực kỳ tĩnh mịch.

Hắn không ngừng đến gần thân ảnh mông lung kia, cho dù quanh thân hắn bị bao phủ bởi những âm phù cổ xưa.

Hắn thẳng tiến không lùi!

- Kiếp Hồn thần khúc.

Thân ảnh mông lung kia thản nhiên nói.

- Kiếp Hồn thần khúc?

Thanh niên tóc đen lẩm nhẩm lại cái tên này, sau một lúc hai con mắt hắn tràn ngập rạng rỡ.

- Kiếp Hồn thần khúc là thần khúc kinh diễm nhất mà ta từng gặp, nhưng nếu ngươi muốn dựa vào thần khúc này để trấn áp ta, vẫn chưa đủ đâu.

Nói xong từ trong cơ thể thanh niên tóc đen tràn ra chân động kinh thiên động địa.

Giờ khắc này thanh niên tóc đen giống như chúa tể chí cao vô thượng.

Không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản được hắn.

Cường đại!

Đáng sợ!

Vô thượng!

Tốc độ của thanh niên tóc đen đột nhiên tăng mạnh.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã cách thân ảnh mông lung kia còn ba thước.

Mà ngay lúc hắn sắp thấy rõ đối phương là ai, một tiếng đàn như sấm sét lại nổ tung.

Mắt thanh niên tóc đen tối sầm lại.

Hắn theo bản năng lựa chọn lùi lại.

Đợi đến khi lui về phía sau mấy chục mét, khoé miệng hắn chậm rãi chảy ra một tia máu tươi.

Hắn nhìn thân ảnh có khí thế không chút thua kém với mình, trên mặt tràn ngập thần sắc không thể tin được.

- Pháp lực của ngươi tại sao lại hùng hậu đến mức độ này?

Phải biết vừa rồi thanh niên tóc đen đã vận dụng chiến lực cực hạn.

Hắn tự tin trong cùng giai sẽ không có mấy người có thể đánh ngang tay với hắn.

- Nếu như ta đoán không sai, ngươi là tân nhiệm Thẩm Phán vương?

Thân ảnh mông lung kia lãnh đạm nói.

- Phải thì như thế nào?

Thanh niên tóc đen lạnh lùng nói.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta.

Thân ảnh mông lung kia phất phất tay nói.

- Trở về đi.

- Ngươi là ai?

Thanh niên tóc đen khó coi nói.

Thanh niên tóc đen cảm thấy mình bị nhục nhã vô cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận