Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3270: Huyền Thủy Tông

Lời nói của Diệp Hạo khiến thân thể Vân Trường Ky cứng đờ.

Ngay sau đó, trên mặt hắn treo nụ cười nịnh nọt.

- Diệp công tử, ta ở đây nói lời xin lỗi với bằng hữu ngươi.

Ba!

Diệp Hao dùng một bàn tay tát thẳng vào mặt hắn.

Vân Trường Kỳ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.

Hắn âm trầm nói.

- Diệp công tử, ngươi . . . ?

Cùng lúc đó trong lòng hắn cũng nổi bão.

Hắn không ngờ mình đã cực kỳ đề phòng rồi nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi một cái tát của Diệp Hạo.

- Làm sao? Có ý kiến?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Không có.

Vân Trường Kỳ hết sức khuất nhục mà nói.

- Lấy một tay của ngươi, ngươi có ý kiến gì không?

Diệp Hạo vừa nói đến đây, một thanh kiếm quang liền đặt ngang trên cánh tay của Vân Trường Kỳ, đồng thời khí thế đáng sợ khóa chặt toàn thân hắn.

Nhìn thấy cánh tay mình chuẩn bị chặt đứt, Vân Trường Kỳ kinh hoảng nói.

- Diệp công tử, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.

Vân Trường Kỳ thật sự đã sợ.

Nếu hắn thật sự bị chặt mất một tay, thực lực hắn chí ít cũng hạ xuống ba thành.

- Bây giờ ngươi đã nghĩ xong nên nói gì chưa?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Diệp công tử, ngươi muốn bồi thường thế nào?

Vân Trường Kỳ chần chờ một hồi rồi nói.

- Mở rộng tiểu thế giới của ngươi, ta muốn một nửa tài nguyên trong tiểu thế giới ngươi.

Diệp Hạo hơi trầm ngâm rồi nói.

Ánh mắt Vân Trường Kỳ lộ ra vẻ tức giận.

Một nửa tài nguyên trong tiểu thế giới.

Sao ngươi không bắt ta chết luôn đi.

Nhưng lúc này hắn khôgn giám nói gì cả.

- Được.

Vân Trường Kỳ khuất nhục mở rộng tiểu thế giới của bản thân.

Thần niệm Diệp Hạo tiến quân thần tốc, sau một khắc một lượng lớn tài nguyên đã bị rút ra đưa vào tiểu thế giới của Diệp Hạo.

Không thể không thừa nhận rằng tài nguyên mà Vân Trường Kỳ cất trữ rất nhiều.

Cho dù lấy tu vi của Diệp Hạo cũng phải mất một thời gian mới lấy được hai phần ba.

Ban đầu Diệp Hạo định tuân thủ thoả thuận lấy một phần hai, nhưng khi cướp đoạt hắn lại vượt qua tiêu chuẩn này.

Vượt qua thì vượt qua.

Diệp Hạo cũng không quá để ý.

Đương nhiên hắn tin Vân Trường Kỳ cũng không có ý kiến.

Trong lòng Vân Trường Kỳ đang rỉ máu.

Hắn không biết đã tốn bao nhiêu thời gian mới có thể tích trữ được đống tài nguyên này, kết quả bây giờ lại để Diệp Hạo lấy hơn hai phần ba.

Trong lòng hắn chua xót nhưng cũng không thể nói được gì.

- Không cẩn thận nên lấy hơi nhiều một chút, ngươi không ngại chứ?

Diệp Hạo nhìn Vân Trường Kỳ nói.

Vân Trường Kỳ rất muốn nói, má nó ta dám nói ngại sao?

- Không ngại, ngươi vui vẻ là được rồi.

- Được, vậy ngươi đi đi.

Diệp Hạo phất phất tay.

Đợi đến khi Vân Trường Kỳ rời khỏi, Gia Đức Khang truyền âm nói.

- Diệp công tử, ngươi cứ thả Vân Trường Kỳ rời đi như vậy sao?

- Chẳng lẽ ta còn phải giết hắn?

Diệp Hạo liếc Gia Đức Khang một cái.

- Ta cảm thấy lần này ta hoàn toà đắc tội với Vân Trường Kỳ, hắn chắc chắn sẽ bí mật phái người đi giết ta.

Gia Đức Khang cười khổ nói.

- Chuyện này phải nhìn tỷ phu của ngươi.

Diệp Hạo chỉ Sở Giang Hà nói.

- Sở Giang Hà?

Nghe được cái tên này, ánh mắt Gia Đức Khang lộ ra một tia lạnh lùng.

Vừa rồi Sở Giang Hà đã bỏ rơi hắn.

- Sở Giang Hà, Vân Trường Kỳ giao cho ngươi.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Sở Giang Hà truyền âm nói.

- Tu vi của Vân Trường Kỳ tương đương với ta, nói thật ta cũng không nắm chắc được mấy phần.

Sở Giang Hà chần chờ một chút vẫn nói.

- Hiện tại Vân Trường Ky không thể sử dụng toàn lực.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Hắn trúng độc?

Sở Giang Hà giật mình.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo không nói rõ, nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng.

Ánh mắt Sở Giang Hà lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

Nếu Vân Trường Kỳ trúng độc, hắn tin chắc chắn mình có thể giết chết được Vân Trường Kỳ.

Môt khi Vân Trường Kỳ bỏ mạng, như vậy Thiên Đoạn thành cũng sẽ trở thành của hắn.

- Diệp công tử, cái kia . . . Minh Nguyệt đan . . . .

Ngay sau đó Sở Giang Hà nghĩ tới một chuyện.

Diệp Hạo không thèm nhìn Sở Giang Hà mà mang theo đám người Tiểu Kiều đi vào hội trường.

Trên mặt Sở Giang Hà lộ ra vẻ xấu hổ.

- Cha, hắn cũng quá ngông cuồng rồi.

ở Thiến Thiến nhịn không được nói.

- Im miệng.

Sở Giang Hà trách cứ.

- Cha.

Sở Thiến Thiến dậm chân.

- Diệp công tử có thân phận gì, người như ngươi có thể trách cứ hắn?

Sở Giang Hà lạnh giọng nói.

- Thái thượng trưởng lão Đan các, ngươi biết thân phận này mang ý nghĩa gì không?

Thái thượng trưởng lão.

Sở Thiến Thiến lẩm nhẩm môt hồi, trên mặt lộ ra tia ngưng trọng.

- Cha, tại sao mới ở cái tuổi này mà hắn đã có tu vi và thân phận như vậy?

Sở Thiến Thiến không tin nói.

Phải biết thoạt nhìn Diệp Hạo cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu.

- Ta cảm thấy hắn có lẽ là một cái thế giả.

Sở Giang Hà trầm giọng nói.

- Cái thế giả.

Trái tim của Sở Thiến Thiến không khỏi chậm nửa nhịp.

Cái thế giả.

Toàn bộ thiên hà Hồn Thiên chỉ có một trăm người như vậy mà thôi.

- Chỉ là không biết xếp hạng của hắn là bao nhiêu?

Trong mắt Sở Thiến Thiến tràn đầy tò mò.

Sau khi thân phân của Diệp Hạo bị bại lộ, hắn cũng không thể nào ngồi ở ghế bình thường nữa.

Hắn được chuyển qua ngồi trên ghế khách quý.

Mấy người Tiểu Thiến cũng được hưởng ké đãi ngộ khách quý.

Sau khi Diệp Hạo ngồi xuống chưa được bao lâu, một đám oanh oanh yến yến được một nữ tử trung niên dẫn tới trước mặt Diệp Hạo.

- Diệp công tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

Khắp khuôn mặt Diệp Hạo đều là vẻ hoang mang.

- Tống tông chủ, ngươi như vậy là có ý gì?

Tống Tuyền Thủy là tông chủ của Huyền Thủy tông.

- Diệp công tử, không phải ngươi quên mất chuyện ta nói sẽ giới thiệu cho ngươi mấy cơ thiếp rồi đấy chứ?

Tống Tuyền Thủy cười khanh khách nói.

- Chuyện này…lúc ấy không phải chỉ là thuận miệng thôi sao?

Diệp Hạo có chút lúng túng nói ra.

- Đừng như thế, hôm nay mỹ nữ của Huyền Thuỷ tông ta đều tới, Diệp công tử, ngươi tốt xấ gì cũng nên chọn hai người đi chứ.

Tống Tuyền Thủy nhìn Diệp Hạo nói.

Đám oanh oanh yến yến kia lập tức bu lại.

- Diệp công tử, ngươi nhìn ta thế nào?

- Diệp công tử, ta rất biết hầu hạ người khác.

- Diệp công tử, ta khả năng đấm bóp của ta là hạng nhất.

Đám thiếu nữ kia đều biết thiếu niên trước mắt có thân phận lớn cỡ nào.

Thái thượng trưởng lão Đan các.

Nếu có thể trở thành cơ thiếp của vị này, không nói làm rạng rỡ tổ tông cũng không xê xích gì nhiều.

Không thể không nói Diệp Hạo cũng có chút động tâm.

Tống Tuyền Thủy nói không sai.

Những nữ tử này đều rất đẹp.

Nhũ yến hoàn mập, bộ dáng gì đều có.

- Chuyện này cứ quên đi.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Diệp công tử, các nàng đều là người đáng thương, ngươi hãy thu các nàng.

Giọng điệu của Tống Tuyền Thuỷ đột nhiên trầm xuống.

- Ai cũng không biết lúc nào Khô Lâu tổ chức sẽ xuất hiện, một khi bọn hắn xuất hiện, lấy tướng mạo của các nàng, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị lăng nhục.

- Khô Lâu tổ chức thì có thể tạo ra được sóng gió gì?

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Lần này Khô Lâu tổ chức có chuẩn bị mà đến, Đệ Thất vực chúng ta nhất định sẽ bị san bằng.

Tống Tuyền Thủy khổ sở nói.

- Ngươi biết thứ gì?

Trong lòng Diệp Hạo hơi động.

- Huyền Thủy tông đã thần phục Khô Lâu tổ chức.

Lời nói của Tống Tuyền Thuỷ khiến sắc mặt Diệp Hạo chợt biến đổi.

- Vì sao ngươi lại quyết định loa qua như vậy?

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Diệp công tử, nếu ngươi biết phía sau Khô Lâu tổ chức là ai, ta tin ngươi sẽ không nói lời như vậy.

Tống Tuyền Thuỷ nhìn thẳng vào mắt Diệp Hạo nói.

- Chung ta tuyệt đối không thể lội ngược dòng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận