Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2083: Hạ Dược

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Không thể không nói Diệp Hạo thực sự quá hiền rồi.

- Đúng vậy, nếu hắn triển lộ ra thực lực Tại Thế Thần Minh, thống nhất Tứ Trọng Thiên cũng không phải việc khó.

- Chẳng lẽ các ngươi đến hiện tại đều không có nhìn ra Diệp Hạo không có ý tranh phong đoạt bá?

- Ngươi sai rồi, không phải Diệp Hạo không có ý tranh phong, mà ai có tư cách cạnh tranh với hắn? Trịnh Cảnh Minh được xưng tụng kinh tài tuyệt diễm? Nhưng so với Diệp Hạo còn kém xa.

- Đáng tiếc Viêm Hoàng Tông từ 10 năm trước đã cự tuyệt tiếp nhận các thế lực đầu nhập, nếu không lão phu đã sớm mang theo Tiểu Dương Tông đi trước.

- Hoa Tự Liên thực có phúc lớn.

- Ai nói không phải chứ? Dựa vào Viêm Hoàng Tông, ai dám trêu chọc cô ta? Ngay cả Trịnh Cảnh Minh, không phải cũng nhận túng.

- Không biết Diệp Hạo còn nhận thị nữ không?

- Không phải ai cũng có thể xứng với Diệp Hạo?

- Nếu có thể được Diệp Hạo sủng hạnh, dù một lần, đời này cũng không uổng.

- Trước đó ta cảm thấy Trịnh Cảnh Minh cao lớn vĩ ngạn, hiện tại mới ý thức được song phương căn bản không cách nào so sánh.

- Chủ yếu là Diệp công tử quá điệu thấp.

- Những năm nay, Diệp công tử đều chưa từng cao điệu.

- Ta bất kể, ta muốn gia nhập Viêm Hoàng Tông.

- Hiện tại, Viêm Hoàng Tông không thu nhận tu sĩ đại vực khác.

- Vậy ta sẽ quỳ gối trước sơn môn Viêm Hoàng Tông.

- Đại tiểu thư, ngươi là Thiếu tông chủ Thanh Tuyền Tông đó.

- Ta mới không muốn làm Thiếu tông chủ Thanh Tuyền Tông? Ly Họa ta muốn làm đệ tử Viêm Hoàng Tông.

Trong khi tu sĩ toàn trường kịch liệt thảo luận, con ngươi Trần Bế Nguyệt ảm đạm xuống.

Tại Thế Thần Minh?

Diệp Hạo trưởng thành đến mức độ này?

Năm đó, bản thân lựa chọn phu quân dĩ nhiên ưu tú như vậy?

Đáng tiếc.

Mà trong chỗ tối, trong con ngươi câu hồn đoạt phách của Cửu Vĩ Thiên Hồ tràn đầy hoảng sợ.

Tại Thế Thần Minh?

Tiểu gia hỏa năm đó đã mạnh đến cấp độ này?

Cửu Vĩ Thiên Hồ hơi chút chần chờ rồi bước về hướng Viêm Hoàng Tông.

Những năm này, Cửu Vĩ Thiên Hồ chiếm được một chút tạo hóa, thực lực cũng đã đặt chân Đệ Nhị Cảnh sơ kỳ, bởi vậy cũng không lâu lắm nàng đã đi tới Viêm Hoàng Tông.

Mà ngay khi nàng xuất hiện ở sơn môn, một đạo thần niệm rơi vào trên người nàng.

Thần niệm này làm cho Cửu Vĩ Thiên Hồ có một loại cảm giác lông tơ nổ tung.

- Ta tưởng là ai? Nguyên lai là Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong tai Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Cửu Vĩ Thiên Hồ nhìn thấy người tới thì trong mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Đệ Nhị Cảnh sơ kỳ.

Phải biết mười năm trước, Hạo Nguyệt vẫn chỉ là Tiên Vương 12 Chuyển.

Nhưng lập tức, nàng đã hiểu ra ì.

Diệp Hạo đã vận dụng hai trăm viên Thời Gian Tinh Thạch.

Nhưng có Thời Gian Tinh Thạch thì có thể tăng lên à?

Cái này còn phải bàn đến tư chất.

Không có tư chất dù cho ngươi ngàn năm vạn năm thì cũng vô dụng.

- Cô tới tìm phu quân của ta?

Hạo Nguyệt cười tủm tỉm hỏi.

Nghe xưng hô, Cửu Vĩ Thiên Hồ ý thức được Hạo Nguyệt không có hữu hảo đối với bản thân mình?

Bởi vì trong trường hơn này, Hạo Nguyệt nên xưng hô Diệp Hạo là Tông chủ.

Mà không phải phu quân của ta.

- Năm đó ở Tứ Trọng Thiên, lúc ta xuất thủ cứu viện Diệp tông chủ, Diệp tông chủ đã nói qua chờ tu vi của hắn đặt chân Tiên Vương cảnh, sẽ thu ta.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng không phải hạng người lương thiện, hiện tại thấy Hạo Nguyệt biểu thị ra địch ý, bởi vậy không chút do dự trả lời.

- Ta à, trái, phải, cũng chờ không được Diệp tông chủ, đành phải tự mình đến.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cười khanh khách nói.

Khuôn mặt Hạo Nguyệt tức khắc trầm xuống.

Nhìn thấy Hạo Nguyệt ăn quả đắng, trong lòng Cửu Vĩ Thiên Hồ khỏi phải nói, rất cao hứng.

- Cô vừa mới xưng hô phu quân ta là gì?

Đúng lúc này, một giọng nói không nhanh không chậm vang lên trong tai Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Thần sắc Cửu Vĩ Thiên Hồ tức khắc ngưng trọng.

Từ xa đi tới, tu vi Đường Phiên Phiên là Đệ Nhị Cảnh sơ kỳ, nhưng không biết tại sao thời điểm nhìn thấy Đường Phiên Phiên, trong lòng nàng lại cực kỳ bất an, loại cảm giác này giống như Đường Phiên Phiên là một thái cổ hung thú.

Cao thủ!

Tuyệt đối là cao thủ!

Có thể tưởng tượng sức chiến đấu của Đường Phiên Phiên khẳng định vượt xa tu vi của mình.

Cửu Vĩ Thiên Hồ rõ ràng huyết mạch đang cảnh báo bản thân đối với nguy hiểm.

- Ta xưng hô Diệp tông chủ, có cái gì không đúng?

Cửu Vĩ Thiên Hồ thu hồi ý cười trên mặt nhẹ giọng trả lời.

- Nếu ta đoán không sai thì cô đến từ Cửu Nguyên Sơn hả?

Đường Phiên Phiên trầm mặt hỏi.

Trong lòng Cửu Vĩ Thiên Hồ trầm xuống.

- Như vậy Cửu Nguyên Sơn xảy ra chuyện gì, ta nghĩ người trong cuộc như cô càng rõ ràng hơn ta.

Đường Phiên Phiên chậm rãi nói.

- Nếu đã biết, cô còn xưng hô Diệp tông chủ? Làm sao? Cảm thấy Viêm Hoàng Tông ta có thể lấn?

Sắc mặt Cửu Vĩ Thiên Hồ thay đổi mấy lần rồi nhẹ giọng xin lỗi.

- Tin tức Diệp tông chủ đặt chân đến Thần cảnh quá đột ngột, ta trong lúc nhất thời không chuyển đổi từ, xin tha lỗi.

Tuyệt đối không nên cảm thấy vấn đề xưng hô này bình thường.

Trên thực tế, cái này liên quan đến đến mặt mũi của một tông môn.

Không thể xưng hô lung tung.

Cửu Vĩ Thiên Hồ không biết cũng bình thường, nhưng biết mà còn xưng hô lung tung, Đường Phiên Phiên hoàn toàn có thể nhờ vào đó mà trừng phạt nàng.

Nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ nhận lỗi, khuôn mặt căng cứng của Đường Phiên Phiên lộ ra nụ cười.

- Đi theo ta.

Đường Phiên Phiên nhàn nhạt nói.

Cửu Vĩ Thiên Hồ ứng một tiếng quy củ đi theo Đường Phiên Phiên.

Mà trong lúc đi đến chỗ của Diệp Hạo, Cửu Vĩ Thiên Hồ cảm ứng được mấy chục đạo thần niệm không kém bản thân.

Những thần niệm này chỉ dừng lại trên người nàng một cái rồi rời đi.

- Cao thủ Viêm Hoàng Tông quá nhiều rồi?

Cửu Vĩ Thiên Hồ có một loại cảm giác kinh hoảng.

Trước đó, nàng cảm thấy tu vi bản thân không tệ.

Dù trong Viêm Hoàng Tông cũng có thể được xưng cao thủ?

Thế nhưng giờ khắc này mới ý thức được mình ở Viêm Hoàng Tông có lẽ không tính là gì?

Bên trong một chỗ đình nghỉ mát, Diệp Hạo đứng chắp tay.

- Đã lâu không gặp.

Cửu Vĩ Thiên Hồ nhìn nam tử cách đó không xa, trong mắt tràn đầy thổn thức:

- Đúng vậy, đã lâu không gặp.

- Mời ngồi.

Diệp Hạo đưa tay ra hiệu Cửu Vĩ Thiên Hồ ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Hạo rót ra ba chén trà thơm.

Chén thứ nhất hắn đưa cho Đường Phiên Phiên, chén thứ hai hắn mới đưa cho Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Cửu Vĩ Thiên Hồ đột nhiên cảm thấy có chút câu thúc.

Nhưng đây cũng bình thường.

Diệp Hạo đã không phải tiểu bối năm đó có thể tùy ý trêu chọc, thậm chí bản thân trước mặt hắn phải châm chước từ ngữ khi nói chuyện.

Nói sai không phải việc nhỏ.

Diệp Hạo có lẽ sẽ không nói gì, nhưng không phải còn có Đường Phiên Phiên bên cạnh.

Cửu Vĩ Thiên Hồ nâng chung trà lên nhẹ nhàng mà uống một ngụm rồi để chén trà xuống, đang định nói cái gì thì sắc mặt nàng lập tức thay đổi.

Bởi vì nàng phát giác miệng đắng lưỡi khô, huyết mạch trong cơ thể xao động không ngừng.

- Ngươi hạ dược?

Cửu Vĩ Thiên Hồ nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Hạo giật mình.

- Ngươi muốn thân thể ta nói thẳng là được, có tất yếu phải thông qua loại phương thức này?

Nói câu nói này, Cửu Vĩ Thiên Hồ cảm thấy máu trong cơ thể càng thêm nóng nảy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận