Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 989: Bắt Quân Tử Lan

Quân Tử Lan hừ lạnh một tiếng quát.

-Chỉ là một đạo Nguyên Thần Phân Thân mà cũng dám động thủ với ta?

Quân Tử Lan nói đến đây, tiện tay phá vỡ không gian, mãnh vụn không gian háo thành những lưỡi dao sắt bén, hướng về đối phương với tốc độ khủng khiếp. Tuy nhiên sau một khắc sắc mặt Quân Tử Lan thay đổi, vì đôi tay kia giống như Vô Thượng Thần binh, chỉ cần giơ tay lên những lưỡi dao sắt đều bị bóp nát, sau đó cũng không giảm tốc độ hướng về phía hắn.

Quân Tử Lan vội vàng lấy ra một thanh Chiến Kiếm.

Nhưng Chiến Kiếm chưa kịp thi triển đã bị một cánh tay cưỡng ép giam cầm ty.

-Dừng tay.

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên, một bóng người mặc áo choàng xám hiện ra, hắn nghi ngờ nhìn thân ảnh này, rất nhanh hoảng sợ nói.

-Ngươi là Diệp Hạo?

-Ngươi muốn ngăn ta?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm lão giả phát ra âm thanh lạnh lùng.

-Diệp Công Tử, không biết Công Tử nhà ta có thù oán gì với ngươi?

-Ngươi thật sự không biết?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

-Việc đó chỉ là một hiểu lầm mà thôi.

Lão giả kia làm sao không biết chuyện gì chứ? Hắn chỉ đang giả hồ đồ thôi.

-Ta hiện tại phụng mệnh lệnh của Bản Tôn áp giải Công Tử nhà ngươi đến Viêm Hoàng Tông, nếu ngươi muốn cứu hắn thì mang theo thành ý mà đến.

Thần Hồn Phân Thân lạnh lùng lên tiếng.

Lúc Thần Hồn Phân Thân xé rách không gian chuẩn bị rời đi, lão giả kia vung tay lên giữ chặt không gian bốn phía.

-Ta không thể để cho ngươi mang Công Tử đi.

Lão giả kiên định nói.

-Cái này chỉ sợ không thuộc quyền của ngươi rồi.

Thần Hồn Phân Thân nói xong, không gian bốn phía bị phá nát, cùng lúc đó một tia Tinh Thần Lực kinh khủng dũng mãnh lao tới lão giả, lão cố gắng ngăn cản nhưng trong mắt lộ vẻ kinh sợ mà bật thốt:

-Tinh Thần Lực.

Lão làm sao không sợ đây?

Tinh Thần Lực chỉ được sinh ra ở cường giả Tiên Tôn cảnh.

Lão giả nhất thời cẩn thận bị Tinh Thần Lực của Diệp Hạo liên tục đánh lui vài chục bước, mà lúc lão giả đang hoang mang, Thần Hồn Phân Thân đã mang theo Quân Tử Lan đi mất.

Lão giả cắn răng đuổi theo.

Dù đắc tội với Diệp Hạo cũng phải cứu Quân Tử Lan về.

Mà giữa sân, một đôi nam nữ vẫn trong trạng thái mơ hồ.

Trong lòng bọn họ, Quân Tử Lan là vô địch.

Kỳ thật các Đại Gia Tộc cũng đã chuẩn bị đầu hàng, dù sao đối đầu với Quân Tử Lan giống như lấy trứng chọi với đá.

Thế nhưng tình hình hiện tại là sao?

Vô Địch Quân Tử Lan bị một đạo Thần Hồn Phân Thân của đối phương giam cầm.

Không có chút lực kháng cự nào.

-Diệp Hạo.

-Diệp Hạo ra tay.

-Cự Đầu mạnh như thế sao?

-Chỉ là một cái Thần Hồn Phân Thân đã có thể dễ dàng bắt được Quân Tử Lan.

-Còn có một loại khả năng, lực chiến đấu của Diệp Hạo càng thêm mạnh mẽ trong mười năm qua, vừa rồi không nghe vị Tiên Tôn cường giả kia nói Diệp Hạo nắm giữ Tinh Thần Lực sao?

-Diệp Hạo đã can thiệp, chúng ta tạm thời quan sát xem sao.

-Không thể không nói thực lực của Diệp Hạo quá mạnh a, Quân Tử Lan dù sao cũng là Đệ Tử Đằng Long Các, vậy mà hắn cũng dám bắt.

-Chớ quên Diệp Hạo là Bá Chủ Đông Vực.

Lúc các Tu Sĩ đang thảo luận, Thần Hồn Phân Thân đang vội vã mang Quân Tử Lan hướng về Tuyết Vực.

Thế nhưng chưa đi được bao xa, không trung xuất hiện một đạo thân ảnh.

Không phải Hộ Đạo Giả của Quân Tử Lan thì còn ai nữa!

-Cứu ta.

Quân Tử Lan hô lớn.

Năm đó lúc Diệp Hạo đến Đằng Long Các, Quân Tử Lan đã đến ba mươi ba chuyển.

Bởi vậy Diệp Hạo không có khiêu chiến hắn.

Điều này khiến Quân Tử Lan cảm thấy Diệp Hạo không đáng sợ như trong tưởng tượng, tấn công Tửu Vực chính vì muốn thăm dò Diệp Hạo, mà Vô Danh xuất thủ làm cho kế hoạch của hắn không có kết quả gì. Nhưng hắn không ngờ, chỉ một tôn Thần Hồn Phân Thân của đối phương lại có thực lực mạnh như thế này.

Quân Tử Lan một chút cũng không muốn gặp bản thể của Diệp Hạo.

Hắn rất rõ ràng, một khi gặp bản thể, chờ đợi hắn chính là nỗi sĩ nhục to lớn.

Điều này cũng là lý do hắn cầu cứu Hộ Đạo Giả.

-Buông Công Tử nhà ta xuống.

Thần Hồn Chi Lực của Lão giả hóa thành một cái lồng giam giam cầm giam cầm m Thần Hồn Phân Thân bên trong.

-Ngươi chắc chắn muốn ngăn cản ta?

Ánh mắt Thần Hồn Phân Thân lạnh băng nhìn lão giả.

Đáp lại Thần Hồn Phân Thân là Thần Hồn Chi Lực ở bốn phía giống như nước biển sôi trào.

Thần Hồn Phân Thân hừ lạnh một tiếng

-Đồ không biết sống chết.

Lời nói vừa thốt ra, hắn ra tay đánh một pháp ấn cổ xưa, pháp ấn vừa thành hình, một đạo ba động huyền diệu tràn ngập bốn phía trong nháy mắt.

Như sóng lớn tựa Tinh Hà.

Trên mặt lão giả lúc này xuất hiện vẻ khó tin, pháp lực trong cơ thể lão đã bị giam lại, Pháp Lực bị giam cầm trong phút chốc Thần Hồn của lão cũng mất gốc, Thần Hồn Phân Thân một cước đạp lên người lão rồi xé rách không gian rời đi.

Lão giả phun ra một ngụm máu tươi, hoảng sợ nhìn theo hướng Diệp Hạo biến mất.

-Giam cầm Pháp Lực, đây là Thần Thông gì?

Lão giả cũng không tiếp tục đuổi theo nữa.

Bởi vì đã mất dấu Diệp Hạo.

Chưa nói đến lão hiện tại bị trọng thương, dù cho đuổi kịp thì thế nào?

Lão hoàn toàn tin tưởng, Thần Hồn Phân Thân vừa rồi có thể giết chết mình, chỉ bất quá kiêng kị Thế Lực phía sau Quân Tử Lan nên không xuống tay mà thôi, điều này không có nghĩa là Diệp Hạo không dám giết hắn.

Chuyện xảy ra với Tứ Hải Vương mười mấy năm trước là một ví dụ.

Mười mấy vị Tiên Vương hiện thân đòi lại công đạo cho Diệp Hạo.

Hắn biết rõ Quân Tử Lan không cách nào kinh động nhiều Tiên Vương như vậy.

Vài chục năm qua, tu vi Diệp Hạo càng thêm tinh thâm, những cường giả Tiên Vương kia nếu biết rõ chuyện này, khẳng định sẽ không chút do dự mà lần nữa xuất thủ. Bởi vì theo tu vi Diệp Hạo dần tăng, cơ hội đến giúp Diệp Hạo sẽ ngày càng ít đi.

Viêm Hoàng Tông!

Thời điểm Diệp Hạo đang nghe Khổng Dĩnh Nhi báo cáo tình hình lớn nhỏ xảy ra trong những năm qua, không gian Đại Điện vỡ ra, sau đó Thần Hồn Phân Thân kéo Quân Tử Lan như một con chó chết ra giữa Đại Điện.

Bịch một tiếng, Quân Tử Lan bị ném xuống mặt đất, sau đó tia thần hồn liền hóa thành một vệt sáng trở lại thân thể Diệp Hạo.

Đám người Khổng Dĩnh Nhi nhìn thấy hình dáng chật vật của Quân Tử Lan đều có cảm giác khó tin.

Lúc trước khi Quân Tử Lan xâm chiếm Tửu Vực ngông cuồng đến nhường nào?

Thế nhưng bây giờ lại giống như một con chó nằm trên Đại Điện.

-Quân Tử Lan.

Diệp Hạo ngồi trên Vương Vị cao cao nhìn xuống, thản nhiên nói.

Quân Tử Lan nhìn bốn phía một cái rồi vội vàng đứng lên.

-Diệp Hạo.

Ánh mắt Quân Tử Lan nhìn Diệp Hạo tràn đầy lửa giận.

-Ba năm trước ngươi dẫn quân xâm chiếm địa bàn Viêm Hoàng Tông ta, có phải nên cho ta một lời giải thích?

Diệp Hạo cũng không sỉ nhục Quân Tử Lan, mà bình tĩnh hỏi hắn.

-Ngươi muốn giải thích cái gì?

Quân Tử Lan âm thanh lạnh lùng hỏi lại.

-Quân Tử Lan, hình như ngươi chưa hiểu rõ tình huống hiện tại của mình.

Diệp Hạo nói xong liền đứng lên.

Lúc này đây, thân thể Diệp Hạo tuôn ra một luồng sức mạnh vô cùng vô tận, nó lớn đến nổi khiến cho Tiên Chủ ngủ chuyển như Quân Tử Lan cũng phải thất kinh bát đảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận