Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 462: Võ Tiên Thì Thế Lào?

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------------------

Bích Ngọc hơi trầm ngâm một chút nhưng vẫn đánh Long Hiên thành mảnh vỡ.

Cũng đã đến mức như thế này rồi thì còn đường xoay xở sao?

Sau khi chém giết Long Hiên, tâm tình Bích Ngọc thập phần bực bội, rồi nàng giết sạch toàn bộ cao thủ dưới trướng Long Hiên.

- Thanh La, các ngươi xử lý hiện trường sạch sẽ đi.

Bích Ngọc nói xong đi ra ngoài.

- Ta đi một chuyến đến Hội Sở Bồng Lai.

Bạch Tố Tố tiếp kiến Bích Ngọc.

Bạch Tố Tố thông qua đủ loại con đường đã sớm biết thân phận của Bích Ngọc.

Dù bản thân Bạch Tố Tố được Diệp Hạo che chở nhưng cô vẫn không dám lãnh đạm với vị này.

- Cô muốn gặp Công Tử?

Bạch Tố Tố khẽ giật mình nói.

- Tôi có chuyện khẩn cấp.

Bích Ngọc nghiêm túc nói.

Bạch Tố Tố nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Hạo.

Mà lúc này Diệp Hạo đang ở Khách Sạn Bồng Lai.

Diệp Hạo đã hứa sẽ dẫn Viên Cao Tinh và Tiếu Lão Thực đi phong hoa tuyết nguyệt thì làm sao nuốt lời được.

Khách Sạn Bồng Lai không cung cấp loại dịch vụ này, không nhưng vẫn có cửa sau cho người có nhu cầu.

Một loạt thiếu nữ xếp hàng chỉnh tề trước mặt ba người Diệp Hạo.

Những thiếu nữ này ăn mặt rất bạo lộ, ánh mắt đầy tư vị mập mờ khiến trong lòng hai thằng Viên Cao Tinh và Tiếu Lão Thực nóng như lửa.

- Có thể tuy tiện lựa chọn?

Viên Cao Tinh xoa xoa đôi bàn tay hỏi lại.

- Tùy ở cậu đấy.

Diệp Hạo gật đầu đáp.

- Thế tôi không khách sao, tôi muốn cô ta.

Viên Cao Tinh chỉ một nử tử dáng người tinh tế nói.

- Tôi muốn hai nàng ta.

Tiếu Lão Thực chỉ vào hai cô bé nói.

- Chắc chưa?

Diệp Hạo hỏi.

- Chờ tí, có thể được hai người luôn à?

Viên Cao Tinh giật mình.

- Nếu đủ đô, cậu có thể gọi ba người luôn cũng được.

Diệp Hạo cười to nói.

- Chỉ cần cậu thích sẽ được.

- Vậy tôi muốn cô ta, đây đây và đây nữa.

Viên Cao Tinh chỉ liên tiếp năm lần.

- Thằng ôn này.

Tiếu Lão Thực vội nói.

- Tôi muốn cô ta, này này này nữa.

- Được rồi đừng tranh giành, mỗi người một nửa, ok chưa?

Diệp Hạo nhún vai một cái nói.

Nghe thế, trên mặt hai người mừng hết lớn như bắt được vàng.

Hai người rất nhanh đã chọn xong.

- Diệp Hạo, cậu nói cho tôi biết, nếu tôi bị giang mai thì cậu có thể chữa được cho tôi không?

Trong lúc chuẩn bị rời đi, Viên Cao Tinh bỗng nhiên hỏi.

- Cậu không chuẩn bị biện pháp an toàn?

Diệp Hạo kinh ngạc hỏi lại.

- Xài cái thứ đó đâu thể thoải mái tận hưởng được.

Viên Cao Tinh cười hắc hắc đáp.

- Dù sao đây cũng là người của tôi, đừng có quá phận.

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

- Nếu nàng ta mà có bầu thì tôi không giải quyết đâu, tôi không thể làm loại việc tạo nghiệp đó được, trừ phi cậu nguyện ý cưới nàng ta.

- Được rồi.

Viên Cao Tĩnh thu liễm vẻ cười cợt đáp.

Khi Viên Cao Tinh và một đoàn người rời đi, Diệp Hạo nhận được điện thoại của Bạch Tố Tố.

- Chuyện gì?

- Cung Chủ Bích Ngọc của Bách Hoa Cung có chuyện trọng yếu muốn nói với công tử.

- Đưa di động cho cô ta đi.

Bích Ngọc nhận lấy điện thoại sau đó cung kính nói.

- Tiền bối, vừa rồi khi giết Long Hiên, hắn đã lộ ra một tin tức trọng yếu.

- Tin gì?

- Tông Chủ Ma Tông vừa chiếm được truyền thừa của Võ Tiên.

- Câu truyện về Võ Tiên vẫn là một bí ẩn, bất quá khi Long Hiên nói chuyện này ra trước mặt mọi người, tôi cảm thấy tám chín phần mười là thật.

Bích Ngọc có hơi bối rối khi nói câu này.

- Dù chuyện Võ Tiên có thật hay không thì cô cũng không cần phải lo lắng quá nhiều.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Tôi có thể cho cô biết dù Võ Tiên có giáng thế cũng chả có gì đặc biệt cả.

Nói thật thì Diệp Hạo cũng không quan tâm cái gọi là Võ Tiên từ miệng Bích Ngọc lắm đâu.

Trình độ Võ Tiên thì cũng chỉ tương đương với Địa Tiên thôi.

Siêu thoát?

Làm sao có thể?

Nhiều kỳ tài tuyệt diễm của giới Tu Sĩ cũng không có khả năng siêu thoát thì dăm ba gia hỏa võ sĩ có thể siêu thoát được à?

Còn nữa, Võ Sĩ đồng cấp không có tuổi chơi với Tu Sĩ, cho dù tu vi của Võ Tiên có cao đi chăng nữa thì cũng thường thôi.

Cố nhiên, Diệp Hạo hiện tại còn chưa phải đối thủ của vị kia, nhưng nếu Diệp Hạo vận dụng Ngũ Sắc Bảo Tháp thì sao?

Chưa kể còn có một Địa Tiên như Tô Tiểu Ngư bên người nữa chứ.

Về phần Tông Chủ Ma Tông!

Dù hắn thật sự chiếm được truyền thừa của Võ Tiên thì muốn tăng lên đến cấp bậc tương tự cũng cần một khoảng thời gian rất lâu.

Mà tu vi của bản thân nếu lại tăng lên mấy cảnh giới nữa thì có thể vô địch 1 giới rồi.

Bích Ngọc giật mình.

Nàng không nghĩ đến Diệp Hạo lại trả lời như vậy.

Nàng không biết Diệp Hạo có đang chém gió hay không, nhưng bất quá nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn.

- Bách Hoa Cung về sau mong nhận được sự quan tâm của tiền bối.

Bích Ngọc trầm giọng nói.

- Chỉ cần Bách Hoa Cung một lòng một dạ, ta cam đoan không có bất kỳ kẻ nào có thể đụng vào các người.

Sự xuất hiện của Đông Phương Võ Giáo có thể nói sẽ phá vỡ nhận thức của thế nhân.

Một đám người ở giai cấp quyền quý đã biết trên đầu mình còn có một quần thể như vậy.

Cái mũi của giai cấp này rất thính a.

Bọn họ trước tiên ý thức được việc Võ Giáo Đông Phương sẽ đánh vỡ thế cục bây giờ, vì vậy bọn họ liều mạng vận dụng mọi mối quan hệ để đưa dòng dõi mình vào.

Hai ngày nay điện thoại Diệp Hạo vang lên không ngừng.

Toàn các cuộc gọi nhờ vậy.

Bất quá toàn bộ đều bị Diệp Hạo cự tuyệt.

- Diệp Hạo, cô muốn vào Đông Phương Võ Giáo.

Trong một căn phòng, Lãnh Tuyết nhìn Diệp Hạo nói.

- Đi Đông Phương Võ Giáo để làm gì?

Diệp Hạo bưng một chén trà xanh nếm một chút rồi hỏi.

- Tương lai sẽ trở thành Võ Giả giải cứu Thế Giới.

Lãnh Tuyết trả lời.

- Cô chắc chắn nhóm Võ Giả này trở thành chủ đạo giả của Thế Giới.

- Cái mũi thính đấy.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Em có thể đề cử cô được không?

Lãnh Tuyết hỏi.

- Lấy nhân mạch của Lãnh gia mấy người nếu muốn tiến vào Đông Phương Võ Giáo cũng không có vấn đề gì mà?

Diệp Hạo kinh nghi bất định nhìn Lãnh Tuyế, hỏi lại.

- Em thấy Lãnh gia sẽ đồng ý sao?

- Cô không phải muốn thông qua việc này để thoát khỏi Lãnh gia đó chứ??

- Cô muốn tự mình làm chủ vận mệnh bản thân.

- Nghĩ kỹ chưa?

- Cô đã suy nghĩ chuyện này ba ngày nay rồi.

- Hi vọng cô không hối hận vì quyết định của bản thân.

Diệp Hạo nói rồi lất ra một tờ bảng biểu đưa cho Lãnh Tuyết.

Trên mặt Lãnh Tuyết lúc này lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.

Cô đánh giá bảng biểu này một cái nói.

- Cô sẽ không hối hận đâu, không phải còn có em bảo bọc cô sao?

- Em đâu có đi Đông Phương Võ Giáo đâu.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Em không đi?

Lãnh Tuyết mở to hai mắt nhìn.

- Tại sao lại không đi?

Diệp Hạo bị chọc cười bởi câu hỏi của Lãnh Tuyết.

- Vậy em hỏi cô tại sao em lại phải đi?

- Em không phải mới đến cảnh giới Hám Sơn Cảnh à?

- Cô từ đâu mà đoán được cảnh giới của em?

- Tin tức không phải nói cấp bậc của em là Trung Tướng sao?

- Nếu em nói, em hiện giờ đã lên Thượng Tướng thì sao?

Lãnh Tuyết không khỏi mở to hai mắt ra nhìn.

- Em đừng nói với cô là em đã lên chức nữa rồi đấy nhé!

Diệp Hạo nhún vai đáp.

- Chúc mừng, cô đã đoán đúng.

Nghe được như thế, Lãnh Tuyết rốt cục thay đổi cách nhìn về Diệp Hạo, lúc này cô đã minh bạch vì sao Diệp Hạo lại không sợ những thế gia kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận