Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1704: Mời



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Đối phương vừa nói xong, tinh thần lực chỗ mi tâm phá thể mà ra, hóa thành một thanh Chiến Kiếm to lớn chém xuống Diệp Hạo.

- Không được.

Niệm Nô kịp phản ứng vội vàng hô.

Nhưng tốc độ của nữ tử kia thực sự quá nhanh

Đến khi giọng nói của Niệm Nô vang lên, chuôi Chiến Kiếm do thần niệm hóa thành đã oanh kích đến trên người Diệp Hạo.

Nhưng ngay lập tức, chuôi Chiến Kiếm này lặng yên không một tiếng động biến mất.

Không còn lưu lại chút gì.

Thân hình nữ tử kia lóe lên bảo vệ Niệm Nô sau lưng:

- Ngươi là ai?

- Chưa làm rõ mọi chuyện mà đã tùy tiện ra tay?

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn về nữ tử này nói:

- Lăn tới đây cho ta.

Nguyên Ly chỉ cảm thấy một lực lượng bài sơn đảo hải đè ép tới mình.

Dưới cỗ áp lực này, ngay cả hô hấp của nàng cũng trở nên chật vật. Ngay lập tức, thân thể Nguyên Ly không khống chế nổi bị kéo đến gần người Diệp Hạo.

Nhìn Nguyên Ly quỳ bên cạnh Diệp Hạo, Niệm Nô kinh trụ.

Chợt nàng chạy tới phía trước Nguyên Ly giang hai tay ra, cầu khẩn:

- Vừa rồi Nguyên di bởi vì lo lắng cho an toàn của ta mới tùy tiện ra tay, còn xin ca ca ngươi đại nhân đại lượng bỏ qua cho Nguyên di.

Diệp Hạo ngẩn người.

- Ngươi gọi ta là ca ca?

- Ngươi nhìn qua lớn hơn ta một chút, ta không gọi ca ca thì gọi là gì đây?

Niệm Nô lệch đầu, hỏi lại.

Diệp Hạo nở nụ cười.

Không thể không nói, Ly Miêu Tộc bảo hộ Niệm Nô quá tốt rồi.

Khiến cho nàng ngay cả một ít nhân tình xử thế cũng không hiểu.

Tu vi của mình mạnh hơn xa nàng, về tình về lý thì nên xưng mình một tiếng tiền bối.

- Cũng có lý.

Diệp Hạo nhìn Niệm Nô nói:

- Vì ta đã gọi một tiếng ca ca, mong ngươi bỏ qua cho Nguyên di.

Nói tới đây, ống tay áo Diệp Hạo hất lên, Nguyên Ly cảm thấy giam cầm trên người tiêu tán, sau khi đứng dậy cung kính hành lễ với Diệp Hạo.

- Vừa rồi Nguyên Ly đã đắc tội, vẫn xin tiền bối ngươi không trách phạt.

Nguyên Ly là Tiên Tôn nhị chuyển.

Có thể làm cho nàng không hề có lực hoàn thủ, ít nhất cũng phải là Tiên Tôn Cao Giai.

- Nguyên di, sao ngươi gọi ca ca là tiền bối thế?

Niệm Nô tò mò hỏi.

- Công chúa, không được hồ nháo.

Nguyên Ly nghiêm mặt nói:

- Ngươi cũng phải xưng vị này là tiền bối.

- Tại sao?

Niệm Nô không hiểu hỏi.

- Tu đạo giới thực lực vi tôn, đạo lý kia ta sớm dạy cho ngươi.

- Nhưng —— ta cảm thấy gọi hắn tiền bối có chút lớn.

- Lý luận gì thến này?

- Không quan trọng, nàng muốn gọi gì cứ để cho nàng gọi.

Diệp Hạo khoát tay, biểu thị không để ý.

- Công chúa, vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Lúc này, Nguyên Ly mới có cơ hội hỏi thăm chuyện xảy ra.

Niệm Nô nói lại chuyện đã xảy ra một lần.

Sau khi nghe xong, Nguyên Ly sợ không thôi.

May mắn có Diệp Hạo ra tay, nếu không sự trong sạch của công chúa khẳng định không còn.

- Công chúa, bệ hạ rất lo lắng an toàn của người, giờ người theo ta trở về đi.

Nguyên Ly nói khẽ.

- Ca ca, ngươi theo ta cùng trở về đi.

Niệm Nô suy nghĩ một chút nhìn về phía Diệp Hạo, nói.

- Ta còn có việc.

Diệp Hạo từ chối.

- Ca ca, ngươi cứu tính mệnh của Niệm Nô, Niệm Nô chưa cảm tạ ngươi mà.

Niệm Nô lại kiên định nói:

- Ngươi nếu đi như vậy, sau này ta cũng không có cơ hội cảm tạ ngươi rồi?

- Tại sao thế?

Diệp Hạo nhìn vẻ mặt ngưng trọng Niệm Nô, tò mò hỏi.

- Bởi vì Niệm Nô sẽ tiến vào Tổ Địa tiếp nhận truyền thừa.

Niệm Nô trầm giọng nói:

- Những năm nay, Ly Miêu Tộc chúng ta đi vào rất nhiều người nhưng không có một ai sống sót ra ngoài.

- Vậy tại sao ngươi vẫn muốn đi?

- Đằng Xà Tộc xuất hiện một chuẩn Thiên Kiêu, nếu thêm trăm năm có thể đặt chân đến Tiên Tôn Cao Giai, mà Ly Miêu Tộc chúng ta nếu không có cao thủ tương ứng, chúng ta có khả năng bị Đằng Xà Tộc tàn sát hầu như không còn.

Niệm Nô nói tới đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia thương cảm.

- Ta lần này lén lút chạy ra vì muốn đi dạo một vòng thật tốt, đợi đi dạo xong ta sẽ về tiếp nhận sứ mệnh của mình mà tiến vào Tổ Địa.

- Nếu không ca ca giúp ngươi xử lý tên chuẩn Thiên Kiêu Đằng Xà Nhất Tộc kia, được không?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút, nói.

- Không được.

Vượt qua Diệp Hạo suy đoán, Niệm Nô khẽ lắc đầu.

- Tại sao?

Diệp Hạo hiếu kỳ hỏi.

- Bởi vì đây là nội bộ tranh đấu của Yêu Tộc chúng ta, nếu ca ca tùy tiện xuất thủ, có thể làm cho Bách Yêu Liên Minh chú ý.

Niệm Nô nhìn Diệp Hạo, nói khẽ.

- Bách Yêu Liên Minh?

Diệp Hạo khẽ giật mình lặp lại.

- Ca ca không biết Bách Yêu Liên Minh?

- Không biết.

- Ca ca sao lại không biết Bách Yêu Liên Minh chứ?

Niệm Nô rất khó hiểu hỏi.

- Công chúa, vị tiền bối này có khả năng không phải người của Bách Yêu Vực?

Nguyên Ly một bên nói khẽ.

- Ta là người Đông Vực.

Diệp Hạo cười nói:

- Các ngươi nơi này là Bắc Vực - Bách Yêu Vực?

- Đúng vậy.

Niệm Nô nhẹ gật đầu:

- Thì ra ca ca ngươi phải người của Bách Yêu Vực.

- Ừm.

- Vậy ca ca ngươi càng không thể nhúng tay.

Niệm Nô chân thành nói.

Diệp Hạo từ chối cho ý kiến.

- Ca ca, đi, ta dẫn ngươi về nhà ta.

Niệm Nô dời chủ đề.

Niệm Nô rất rõ ràng Bách Yêu Liên Minh mạnh đến mức nào?

Nếu Diệp Hạo tham dự khẳng định sẽ thân tử đạo tiêu.

Niệm Nô cũng không biết một câu nói vô tâm của mình đã giảo động cả Bách Yêu Vực.

Bách Yêu Vực là địa bàn của Yêu Tộc.

Thế lực Nhân Tộc nơi này yếu kém.

Điều này cũng rất bình thường.

Ví dụ như Viêm Hoàng Tông của Diệp Hạo dưới trướng có hai mươi bốn đại vực gần như không có Yêu Tộc và Ma Tộc.

Mà chỉ có một số phụ thuộc vào Viêm Hoàng Tông.

Diệp Hạo theo Niệm Nô đi đến trụ sở Nguyên Ly Nhất Tộc, từ xa đã thấy mười mấy Tu Sĩ khí tức có chút cường đại.

Trong đó, khí tức hai người cầm đầu càng thâm hậu.

- Phụ thân, mẫu thân.

Niệm Nô nhìn thấy hai đạo thân ảnh kia, lập tức vọt tới.

Lúc này, Diệp Hạo mới biết Tiên Tôn Cao Giai này là phụ thân Niệm Nô, còn Tiên Tôn Trung Giai là mẫu thân nàng.

Mẫu thân Niệm Nô ôm nàng vào lòng, trong mắt hiện vẻ sủng ái, cũng có trách cứ.

- Ngươi đứa nhỏ này, ai cho ngươi lén ra ngoài?

Mẫu thân Niệm Nô muốn đánh Niệm Nô mấy cái, nhưng vừa giơ tay lên, lại chậm chạp không buông xuống.

- Nương, lần này may mắn có ca ca cứu ta.

Niệm Nô từ trong lồng ngực mẫu thân của nàng tránh thoát, chỉ vào Diệp Hạo từ đằng xa đi tới nói khẽ.

Lúc này, Nguyên Hồng mới nhìn về phía Diệp Hạo.

Mà lúc này, trong tai Nguyên Hồng vang lên Nguyên Ly truyền âm.

Nguyên Hồng nhìn Diệp Hạo vẻ mặt lập tức thay đổi:

- Đa tạ đạo hữu trượng nghĩa ra tay.

Dựa theo lời nói của Nguyên Ly, Nguyên Hồng hơn phân nửa không phải đối chủ của Diệp Hạo.

Nhưng hắn Là tộc trưởng Ly Miêu Tộc, nên không thể quá xuống nước.

- Tiện tay mà thôi.

Diệp Hạo cười nhạt đáp.

- Còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của đạo hữu?

Phụ thân Niệm Nô – Niệm Cẩm nhẹ giọng hỏi.

- Ta họ Diệp.

Diệp Hạo hơi trầm ngâm nói.

Diệp Hạo nghĩ không nên nói ra tên mình. Nếu nói ra đoán chừng có thể hù chết Niệm Cẩm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận