Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3203: Chênh Lệch 3 Cái Cảnh Giới

Tử Lan thân là một trong những thiêu kiêu ở Vạn Lôi đại lục.

Làm sao có thể ngu ngốc giống như Lôi Minh nói được?

Sở dĩ nàng dám đánh chủ ý vào mỏ vương thạch cũng là bởi vì lão tổ Tử Điêu nhất tộc Tử Hoành đặt chân đến Thần Vương cảnh cao giai.

Thần Vương cảnh cao giai!

Ở Vạn Lôi đại lục này cũng được coi là nhân vật đứng đầu.

- Ngươi đi theo ta.

Tử Khuông cảm thấy chuyện này vẫn nên hỏi ý kiến của lão tổ thì hơn.

Rất nhanh hai người đã đi tới nơi mà lão tổ Tử Hoàng bế quan.

Tử Khuông bẩm báo cặn kẽ chuyện mỏ vương thạch xong Tử Hoành trầm mặc một hồi mới nói.

- Tử Khuông, ngươi tọa trấn trong tộc, ta và Tử Lan sẽ tới đó.

- Lão tổ, làm vậy có nguy hiểm lắm không?

Tử Khuông trầm giọng nói.

- Tử Khuông, ngươi chuẩn bị cho ta một vạn thợ mỏ.

Tử Hoành nghĩ một hồi nói.

- Thợ mỏ?

Tử Khuông khẽ giật mình nói.

- Nếu không thể, vậy ta nói ta tới giúp vị kia khai thác mỏ vương thạch.

Tử Hoành vừa cười vừa nói.

- Nhưng nếu như có thể trấn áp, vậy những vương thạch kia sẽ là của chúng ta.

- Đó cũng là một biện pháp.

Tử Khuông chần chừ một hồi rồi gật đầu.

Rất nhanh Tử Khuông mang tới một vạn thợ mỏ, sau đó Tử Hoành mang theo đám thợ mỏ này rời khỏi.

. . .

Phía trên hành tinh kia, mấy ngàn người máy vẫn nghiêm túc khai thác.

Nhìn hơn hai trăm vạn vương thạch đã được khai thác, Từ Viện Viện nuốt ngụm nước miếng.

- Ngươi không cất những vương thạch này sao?

- Nếu cất đi thì sao có thể câu cá chứ?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ý của ngươi là…

Từ Viện Viện lập tức hiểu ra ý của Diệp Hạo.

- Ta không tin ba tên kia đều có thể nhịn được.

Diệp Hạo nhìn Từ Viện Viện nói.

- Kỳ thật nhìn những vương thạch này ta cũng không nhịn được.

Từ Viện Viện có chút xấu hổ nói.

Diệp Hạo đưa tay vẫy một cái liền thu mười vạn vương thạch vào trong một túi càn khôn.

- Tặng cho ngươi.

- Tặng cho ta?

- Về sau ta còn định đi đại lục cao đẳng. Trên ngừoi nếu không có một chút vương thạch thì làm sao được?

Diệp Hạo nhìn Từ Viện Viện nói.

- Vấn đề là từng này cũng quá nhiều rồi.

Từ Viện Viện nhẹ nhàng nói.

- Ta nào có cần dùng nhiều đến như thế?

- Nhiều?

Diệp Hạo không thèm quan tâm nói.

- Ta cảm thấy Đệ Nhất vực của các ngươi bị vướt bỏ rồi, bằng không sẽ không có cảnh tượng ngay cả một Siêu Thoát cảnh cũng không có. Ngươi cũng phải biết thế hệ tuổi trẻ bây giờ cơ hồ đều đặt chân đến Siêu Thoát cảnh cả rồi. Đối với thế hệ tuổi trẻ mà nói, đừng nói là vương thạch, cho dù là hoàng thạch, bọn họ cũng không coi ra gì.

- A!

Lời nói của Diệp Hạo khiến Từ Viện Viện chấn động.

Hoàng thạch cũng không coi ra gì?

Làm sao có thể?

- Về sau ngươi sẽ hiểu.

Diệp Hạo nói đến đây rồi quay đầu nhìn về phía nơi xa.

- Ngươi thấy không? Cá mắc câu rồi đấy.

Diệp Hạo nói xong, chỉ sau vài hơi thở đã có một chiếc chiến hạm xuất hiện ở phía trên, tiếp đó Tử Lan cùng hơn vạn thợ mỏ bước ra từ chiến chiến hạm.

- Công tử, ta tới giúp ngươi đào mỏ.

Tử Lan cười tủm tỉm nói.

- Không cần.

Diệp Hạo nhìn Tử Lan, cự tuyệt không chút do dự.

- Ta không có ý gì khác, đơn giản chỉ muốn trợ giúp ngươi mà thôi.

Tử Lan nghiêm túc nói.

- Ta đã nói rồi, không cần sự trợ giúp của ngươi.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Nếu ngươi không đi, vậy đừng trách ta không khách khí.

- Tử Lan thành tâm thành ý giúp ngươi, vì sao ngươi không nhận?

Tử Hoành bước ra khỏ chiến hạm.

Hắn thờ ơ nói.

Trên người cũng không hề có một chút khí tức cường hãn nào.

Thoạt nhìn lại giống như một lão già bình thường.

Nhưng có thể sao?

- Ngay cả chuyện cự tuyệt mà ta cũng không được phép sao?

Diệp Hạo nhìn lão giả kia nói.

- Tôn nữ của ta có ý tốt, ngươi cự tuyệt, chính là không nể mặt Tử Điêu nhất tộc chúng ta.

Tử Hoành lạnh lùng nhìn Diệp Hạo nói.

Đây cũng là vạch mặt!

Diệp Hạo hài hước nhìn Tử Hoành nói.

- Ngươi có biết hậu quả của việc thua cược là như thế nào không?

Tử Hoành đột nhiên thay đổi.

- Chẳng lẽ ngươi còn có át chủ bài khác?

- Thần Vương cảnh tầng thứ bảy.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Ngươi cũng chỉ mới vừa đặt chân tới, ngay cả việc củng cố cảnh giới ngươi còn chưa làm, ngươi nói xem ngươi vội vã nhảy ra như vậy làm gì?

Tử Hoành nghi ngờ nhìn bốn phía.

- Ngươi đang giấu cái gì?

- Ta cần ẩn giấu sao?

Diệp Hạo khinh thường nói.

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng phía sau ta không có cao thủ sao? Không cần, đối phó với loại người như ngươi, ta chỉ cần tiện tại đánh một đòn là được.

Diệp Hạo nói đến đây liền quát một tiếng.

- Cút xuống cho ta.

Thiên địa ầm vang vỡ nát.

Toàn thân Tử hoành nhuốm máu từ không trung rơi xuống, cùng lúc đó hắn phát hiện tu vi của bản thân bị phong ấn.

Ầm!

Khi Tử Hoành rơi trên mặt đất, bụi đất văng lên đầy trời.

- Ngươi . . . Ngươi làm sao có thể mạnh như vậy?

Khắp khuôn mặt Tử Lan tràn đầy hoảng sợ nói.

- Ta cho rằng người tới là Lôi Minh, không ngờ người tới lại là ngươi.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Ngươi nói xem, hiện tại ta nên xử phạt ngươi thế nào đây? Lột da tróc thịt ngươi hay thu ngươi làm thị nữ của ta?

- Ta nguyện ý làm thị nữ của ngươi.

Tử Lan vội vàng nói.

Nàng không hề có một chút do dự gì.

Có thể đi theo bên người Diệp Hạo, đây cũng không phải là sự sỉ nhục đối với Tử Lan.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Khiến Tử Lan không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói như vậy.

- Kẻ giết người người vĩnh viễn phải chết.

Khi Diệp Hạo đang chuẩn bị xuất thủ xoá sổ đám người Tử Lan, Từ Viện Viện lại kéo tay Diệp Hạo lại.

- Có thể buông tha cho bọn họ hay không?

- Vì sao?

- Ta cảm thấy đặt mình vào hoàn cảnh người khác, ta cũng sẽ nổ lòng tham.

Từ Viện Viện nói khẽ.

- Ngươi bày đống vương thạch ở đây rất dễ kích thích đến lòng tham của đối phương.

- Ý của ngươi là ta đã làm sai?

- Ta không nói như vậy.

Diệp Hạo trầm mặc một hồi rồi nói.

- Cũng được, vậy thì nghe lời ngươi.

Diệp Hạo nhìn đám người Tử Lan nói.

- Các ngươi cút đi.

- Cảm tạ.

Tử Lan cảm kích nhìn Từ Viện Viện một cái rồi ôm Tử Hoành đã ngất đi leo lên chiến hạm bỏ chạy.

Đợi đến khi Tử Lan rời đi, Tử Viện Viện dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Diệp Hạo nói.

- Không phải ngươi chỉ là Thần Vương sao?

- Không sai.

- Nhưng tại sao ngươi có thể thoải mái trấn áp Thần Vương cap cấp?

- Lúc ta đến Vô Khuyết đại lục mới chỉ alf Thần Vương cảnh tầng thứ nhất, nhưng bây giờ ta đã là Thần Vương tầng thứ tư.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Nhưng ngươi vẫn còn cách Thần Vương tầng thứ bay ba tiểu cảnh giới mà?

- Nếu là Thần Vương đỉnh phong, muốn đánh chết ta còn phải tốn không ít sức, nhưng Thần Vương cảnh thứ bảy lại không phải khó khăn gì.

Diệp Hạo nói xong liền dời đi chủ đề.

- Không ngờ đại ma vương như ngươi còn suy nghĩ cho người khác.

- Ai là đại ma vương?

Từ Viện Viện ngượng ngùng nói.

- Nói thật ra ta còn chưa từng gặp cảnh ngươi nổi máu điên lần nào?

- Ngươi muốn nhìn cảnh ta giết người?

Từ Viện Viện hỏi Diệp Hạo.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

Từ Viện Viện giết Diệp Hạo, không muốn nói chuyện cùng hắn nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận