Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1493: Báo thù

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



-----------------

Tất cả thế lực Ngũ Trọng Thiên điên cuồng.

Kim Cổ Thời Đại, Tạo Hóa bộc phát làm cho các thế lực lớn tăng lên với mức độ khác nhau, nhưng tăng lên này không có xa xỉ đến cấp độ Tiên Tôn,

Tiên Tôn vẫn là trụ cột trong các thế lực lớn.

Về phần Tiên Vương.

Luôn rất hiếm có.

Mà giờ, Bảo Ngọc Các không những cung cấp Pháp Bảo cấp bậc Tiên Tôn, thậm chí còn có Tiên Đan làm cho Tiên Tôn đặt chân Tiên Vương Cảnh, nghe như thế, các thế lực lớn Ngũ Trọng Thiên không điên cuồng mới lạ.

Điên cuồng, kết quả chỉ có một. Bảo Ngọc Các bị cao thủ các thế lực lớn bái phỏng.

Nhưng bọn họ bái phỏng chẳng những không thành công, ngược lại còn bị cao thủ Bảo Ngọc Các cướp bóc.

- Tiên Vương Trung Giai - Mã Như Phong bị bắt.

- Mã Như Phong là Tiên Vương Trung Giai có tu vi cực cao, cho dù Tiên Vương Cao Giai thời gian ngắn cũng bắt không được, nhưng hắn vừa mới tiến vào Bảo Ngọc Các như đá chìm đáy biển.

- Đáng sợ, thì ra nước Bảo Ngọc Các sâu như vậy?

- Sâu cọng lông? Ngươi thật cảm thấy người của Bảo Ngọc Các xuất thủ sao? Bảo Ngọc Các có thực lực này, phủ khố cũng sẽ không bị cướp đâu.

- Có lẽ là vị cao thủ phía sau hợp tác với Bảo Ngọc Các.

- Chỉ có khả năng này.

- Có thể khẳng định tu vi vị kia ít nhất cũng đến Tiên Vương Đỉnh Phong.

- Tiên Vương Đỉnh Phong lại không cần phải nói, cấp bậc này cả Ngũ Trọng Thiên cũng không có có nhiêu?

Giang Trung Đạt rất rõ ràng, sau khi tin tức này truyền ra, Giang gia sẽ trở thành nơi thị phi.

Vì vậy, hắn xin Diệp Hạo giúp đỡ.

Diệp Hạo để cho Cô Độc đi hỗ trợ.

Lập tức, Diệp Hạo gọi học sinh Hoàng Cấp tứ ban vào phòng học, khi hắn nói cho bọn họ sử dụng Thời Gian Tinh Thạch để tu hành, tất cả học sinh hưng phấn sôi trào.

Tu hành dũng cảm tiến tới.

Một bước dẫn trước, từng bước dẫn trước.

Học sinh Hoàng Cấp tứ ban đã dẫn trước toàn bộ học sinh lớp Hoàng Cấp, lớp Huyền Cấp, thậm chí ngay cả lớp Địa Cấp cũng giành trước phần lớn.

Trong lớp, toàn bộ học sinh có tu vi Tiên Chủ Cảnh.

Cho dù chuẩn Thiên Kiêu lớp Địa Cấp cũng không làm được.

Mà giờ bọn hắn lần nữa có cơ hộ dẫn trước một năm.

Loại cơ duyên này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Nhìn những học sinh này mừng rỡ, trong mắt Diệp Hạo cũng có chút lưu luyến.

Hắn không phải người gỗ, sao không có tình cảm?

Sau này rời khỏi Ngũ Trọng Thiên không biết bao giờ mới gặp lại.

Nhưng hắn sẽ không có cho đám học sinh biết việc mình muốn rời đi.

Hắn sợ khi nói ra sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của chúng.

- Việc các ngươi giờ phải làm hiện giờ là trở về chuẩn bị một chút đồ dùng hàng ngày, bởi vì thời gian một năm này các ngươi sẽ ở trong Không Gian Pháp Bảo.

Diệp Hạo nói xong cho bọn họ rời đi.

Sau khi những học sinh này rời đi không lâu, bốn nữ Trương Ngạo Tuyết đi tới phòng học.

- Diệp Đạo Sư.

Bốn nữ cung kính hành lễ với Diệp Hạo.

Biết được Diệp Hạo có thực lực Yêu Nghiệt, bốn nữ cũng không dám tiếp tục làm càn nữa.

Huống chi, người ta không phải Yêu Nghiệt bình thường.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Cổ Cầm đâu.

Diệp Hạo hỏi.

- Cổ Cầm đang làm một chuyện quan trọng.

Trương Ngạo Tuyết nói khẽ.

Diệp Hạo khẽ giật mình, chợt thần niệm quét qua.

Rất nhanh đó giáng lâm đến lớp Đạo Sư Hoàng Cấp, phòng của Trang Tùng.

Bốn phía phòng Trang Tùng có cấm chế, nhưng những cấm chế này ngăn không được Diệp Hạo.

Sau khi phá tan cấm chế, Diệp Hạo nhìn thấy Cổ Cầm thân mang áo đen, cầm trong tay Chiến Kiếm chỉ vào yết hầu Trang Tùng. Mà lúc này, tứ chi Trang Tùng cũng đã bị vỡ nát gãy xương.

- Trang Tùng, còn nhớ Cổ Thiến không?

Nghe hai chữ này, con ngươi Trang Tùng co rụt lại, chợt đánh giá Cổ Cầm, hơi đánh giá mới phát hiện Cổ Cầm và Cổ Thiến có sáu bảy phần tương tự nhau.

Nhìn thấy vậy, Trang Tùng sao còn không biết đối phương đến báo thù.

- Cổ Cầm, ngươi phải nghĩ kỹ, nếu ngươi giết ta thì Học Viện sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Chỉ cần có thể giết chết ngươi, đánh đổi mạng sống cũng không tiếc.

Sắc mặt Trang Tùng thay đổi.

Cổ Cầm đang liều mạng.

Nhưng hắn không thể.

Hắn chỉ có tu vi Kim Tiên Cảnh, Cổ Cầm lại là Tiên Chủ Cảnh, chênh lệch giữa hai người quá xa, không thể bù đắp.

- Chết đi.

Cổ Cầm một kiếm đâm xuyên yết hầu Trang Tùng, cả người Trang Tùng run lên, yết hầu tuôn ra đại lượng máu tươi, hắn há to miệng muốn nói cái gì, nhưng yết hầu bị phát nát, không thể thốt nên lời.

Cổ Cầm rút Chiến Kiếm ra lần nữa đâm tới yết hầu Trang Tùng.

Một lần!

Hai lần!

Ba lần!

Đợi đến khi nàng thu hồi Chiến Kiếm, Trang Tùng đã bị đâm nhão nhoẹt.

- Khúc mắc giải khai chưa?

Lúc này, một giọng nói thong thả vang lên trong tai Cổ Cầm.

Cả người nàng run lên.

Sau khi thấy rõ Diệp Hạo, ánh mắt lộ ra một tia thẹn thùng:

- Diệp Đạo Sư, thật có lỗi, ta cô phụ ngươi bồi dưỡng.

Cổ Cầm rất rõ ràng đây là tội danh gì?

Học Viện sao không bắt nàng cho được.

- Ngươi không có lỗi gì cả?

Diệp Hạo vung tay lên dẫn theo Cổ Cầm xuất hiện bên ngoài phòng làm việc của Lưu Á Tân.

Hắn còn chưa gõ cửa, đã nghe tiếng của Lưu Á Tân.

- Vào đi.

Diệp Hạo tiến vào nói ngay vào điểm chính:

- Lưu Viện Trưởng, Cổ Cầm thay tỷ tỷ nàng báo thù rồi.

Sắc mặt Lưu Á Tân khẽ biến.

- Chết rồi?

- Chết.

Thần niệm Lưu Á Tân quét qua thấy Trang Tùng chết thảm trong phòng.

- Diệp Nhật, chuyện này làm ta rất khó xử lý.

Chuyện này thật khó làm.

Lưu Á Tân thân là Viện Trưởng cũng không thể không làm việc thiên tư.

- Năm đó Cổ Thiến bị lăng nhục, Học Viện không xử lý chuyện này, đây là sai lầm của học viện.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Lưu Á Tân nói:

- Cổ Cầm vì tỷ tỷ báo thù, không gì đáng trách. Chuyện này nếu xảy ra trên người ta thì cũng không chỉ giết một Trang Tùng đơn giản như vậy đâu.

- Ta cũng biết như thế, nhưng năm đó Trang Tùng chỉ lăng nhục Cổ Thiến, mà không ra tay giết nàng, Cổ Thiến không chịu nhục nổi nên…

Lưu Á Tân vừa nói tới đây đã bị Diệp Hạo cắt ngang:

- Chuyện năm đó đã không quan trọng, để đền bù ta sẽ bồi dưỡng Cổ Cầm thành

Tiên Vương, ngươi xem có được không?

- Bồi dưỡng thành Tiên Vương?

Lưu Á Tân khẽ giật mình hỏi lại:

- Ngươi không nói đùa?

- Lưu Viện Trưởng cảm thấy ta sẽ lấy chuyện này ra đùa?

Diệp Hạo thản nhiên hỏi lại.

Lưu Á Tân trầm ngâm một chút nói:

- Chuyện của Trang Tùng giao cho ta xử lý, nhưng ta có một điều kiện.

- Ngươi nói.

- Sau này Cổ Cầm không được ỷ vào thân phận tiếp tục giết người.

- Sẽ không.

Lần này Cổ Cầm trả lời.

- Cổ Cầm, ta đã liên tục hai lần phá quy củ, ta hi vọng không có lần thứ ba.

- Hai lần?

Ánh mắt Cổ Cầm lộ ra vẻ nghi hoặc:

- Lần thứ nhất, ngươi ám sát Trang Tùng ngươi nghĩ ta không biết? Nếu không phải Diệp Hạo cho ta trên ức Nhật Diệu Thạch, ngươi thấy ta sẽ bỏ qua chuyện này?

Bạn cần đăng nhập để bình luận