Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2034: Lôi Loan Tiên Tử

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Khoảng cách Đệ Tam Cảnh rất dài.

Có tu sĩ đặt chân Đệ Tam Cảnh đã đuối sức không bước tiếp nổi, có tu sĩ lại đi rất xa, bởi vậy Đệ Tam Cảnh làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cực hạn 4 cảnh giới.

Đệ Tam Cảnh cực hạn mới là Nhất Cấp Thần Minh.

Cả hai tầm đó chênh lệch 5 cảnh giới.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao sát ý của Diệp Hạo dễ dàng trọng thương Nạp Lan Hoằng Nghị.

- Ngươi —— ngươi rốt cuộc là ai?

Nạp Lan Hoằng Nghị nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Hắn rõ ràng Lão tổ đạt đến Đệ Tam Cảnh hậu kỳ.

Nhưng dù Lão tổ cũng làm không làm được như vậy.

Đệ Tam Cảnh cực hạn!

Chẳng lẽ vị trước mắt này là cường giả Đệ Tam Cảnh cực hạn?

Nghĩ tới đây Nạp Lan Hoằng Nghị run rẩy cả ruột gan.

Đệ Tam Cảnh cực hạn?

Chẳng phải mang ý nghĩa vị này tùy thời có thể độ kiếp?

Độ kiếp?

Nghĩ tới chữ này toàn thân hắn càng run rẩy lợi hại hơn.

Kỳ thật Nạp Lan Hoằng Nghị không biết, cho dù Đệ Tam Cảnh cực hạn cũng làm không được như thế.

Đệ Tam Cảnh cực hạn có thể nghiền ép Đệ Tam Cảnh sơ kỳ, thế nhưng một đạo sát ý làm trọng thương người khác thì không thể.

Không có thực lực Tại Thế Thần Minh làm sao có thể làm được?

- Ta nhớ kỹ vừa rồi ngươi nói muốn tộc nhân của ta chôn cùng, đúng không?

Diệp Hạo cười híp mắt hỏi.

Nạp Lan Hoằng Nghị không khỏi rùng mình một cái.

- Tiền bối, vừa rồi Hoằng Nghị không lựa lời nói, xin ngài đừng đặt ở trong lòng. Nạp Lan Hoằng Nghị khẩn trương nói.

- Ngươi nói không để trong lòng thì ta không để trong lòng sao?

Diệp Hạo cười như không cười nhìn xem Nạp Lan Hoằng Nghị.

Trái tim Nạp Lan Hoằng Nghị không khỏi đập chậm nửa nhịp.

Diệp Hạo muốn trả thù?

- Tiền bối, chuyện này do ta gây nên, xin ngài buông tha phụ thân ta.

Nạp Lan Thính Cầm lúc này đứng dậy.

Diệp Hạo lườm nàng một cái.

- Nếu không phải vừa rồi ngươi lên tiếng để cho ta rời đi, thì hôm nay phụ thân ngươi và toàn bộ Nạp Lan gia tộc đều phải chôn cùng.

Diệp Hạo cũng không phải nói đùa.

Bởi vì nếu tu vi Diệp Hạo không cao thì Nạp Lan Hoằng Nghị nhất định sẽ tru sát cửu tộc của hắn.

- Tạ ơn tiền bối.

Nạp Lan Thính Cầm nghe được như thế đã biết Diệp Hạo cũng đã quyết định buông tha bọn họ.

- Lăn đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Đôi mắt đẹp của Nạp Lan Thính Cầm ngưng tụ.

Diệp Hạo nói cái gì?

Hắn bảo nàng lăn đi?

Chẳng lẽ tư sắc bản thân trong mắt hắn không đáng giá nhắc tới?

Nàng tự tin tướng mạo bản thân còn trên Hồ Mị Nhi.

Bất quá Diệp Hạo lại mang theo Hồ Mị Nhi đi về Tứ Trọng Thiên, 3 lượt hô hấp cũng chưa tới đã hoàn toàn biến mất không gặp.

- Thính Cầm, con không sao chứ?

Lúc này Nạp Lan Hoằng Nghị đi tới bên người nàng nói khẽ.

- Không có việc gì, thương thế cha có nặng không?

- Vị kia nương tay.

Nạp Lan Hoằng Nghị nhìn phương hướng Diệp Hạo rời đi chậm rãi nói ra.

- Cha biết rõ vị kia là người nào không?

- Không biết, nhưng ta biết vị này sẽ đánh vỡ thế lực cân bằng hiện tại.

Nạp Lan Hoằng Nghị nói.

Đi qua những năm này, các thế lực ở Tứ Trọng Thiên đã sớm thăng bằng.

Nạp Lan Hoằng Nghị không cảm thấy Diệp Hạo đi Tứ Trọng Thiên lại an phận thủ thường. Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

. . .

- Đây là Tứ Trọng Thiên hả?

Hồ Mị Nhi đi đến Đông Hoa Hoàng Triều có chút hưng phấn nói.

Đông Hoa Hoàng Triều càng thêm phồn hoa so với trăm năm trước.

Bởi vì toàn bộ tu sĩ tinh anh của Cửu Trọng Thiên, Bát Trọng Thiên, Thất Trọng Thiên, Lục Trọng Thiên, Ngũ Trọng Thiên đều giáng lâm đến Tứ Trọng Thiên

Mặc dù nói 90% tu sĩ ở cao trọng thiên đều tống táng, nhưng tu sĩ còn lại cộng lại vẫn là con số kinh khủng, những tu sĩ này giáng lâm tự nhiên làm cho Tứ Trọng Thiên phồn vinh.

- Chỉ là không biết Tứ Trọng Thiên còn có thể duy trì thời gian bao lâu đây?

Diệp Hạo khẽ thở dài.

Tứ Trọng Thiên hiện tại chính là giai đoạn văn minh tu luyện phồn hoa nhất.

Mà cái giai đoạn này duy trì không được 10 năm.

10 năm sau đó sẽ tiến vào thời kỳ suy bại.

Vấn đề bây giờ là những gia hỏa kia sẽ cho phép Tứ Trọng Thiên dần dần từng bước tiến vào thời kỳ suy bại không?

- Có ý gì?

Hồ Mị Nhi tò mò hỏi.

Diệp Hạo đang định nói cái gì lại nghi ngờ nhìn phía xa.

Nơi xa có một cây đồng trụ.

Đồng trụ treo ngược một nữ tử tướng mạo xuất chúng.

Bất quá lúc này, bộ dáng nữ tử lại cực kỳ thê thảm, trên dưới toàn thân đều là máu tươi sền sệt.

- Là nàng?

Diệp Hạo nhíu mày.

- Công tử biết nàng?

Hồ Mị Nhi thấp giọng hỏi.

- Người quen cũ.

Diệp Hạo nói đến đây đi về hướng nữ tử.

Khi Diệp Hạo còn cách nữ tử kia 10 mét thì bị một thanh niên ngăn cản.

- Dừng lại.

Diệp Hạo phảng phất giống như không nghe thấy.

Đại thủ của người thanh niên kia vừa muốn ngăn cản Diệp Hạo thì hoảng sợ phát hiện tay mình hóa thành tro tàn.

- Này —— này.

Người thanh niên kia lảo đảo 2 bước.

Thế nhưng sau 2 bước thân thể hắn giống như làm từ cát bắt đầu tiêu tán.

Một thanh niên khác nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy vẻ kinh nộ.

- Ngươi biết rõ ngươi đang làm cái gì không?

Diệp Hạo nhìn người thanh niên kia một cái, toàn thân người thanh niên kia không khỏi chấn động, một khắc sau hắn đã hóa thành tro tàn.

Tu sĩ bốn phía đều hít vào một ngụm khí lạnh.

- Vị này là ai?

- Hai thanh niên đóng giữ kia đều là Tiên Vương a.

- Đúng vậa, dù chỉ là Tiên Vương sơ kỳ, nhưng không phải người nào cũng có thể giết?

- Vị này tựa hồ không biết phía sau 2 thanh niên này là ai?

- Đúng vậy.

Ngay khi tu sĩ bốn phía bàn tán không dứt thì nữ tử bị xuyên thủng xương bả vai ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hạo.

- Là ngươi?

- Tại sao luân lạc tới hoàn cảnh này?

Diệp Hạo cất lời, dây xích trên người nữ tử kia cũng ầm ầm phá toái.

- Lấy được thứ không nên lấy.

Lôi Loan Tiên Tử khổ sở nói.

- Xích Luyện đâu?

- Ngươi muốn nhúng tay vào vũng nước đục này?

Lôi Loan Tiên Tử nhìn chằm chằm Diệp Hạo, nghiêm túc nói.

Nói gì thì nói thì Lôi Loan Tiên Tử năm đó có ân với Diệp Hạo.

Nếu không phải Lôi Loan Tiên Tử, Diệp Hạo cũng không có khả năng tiến vào nơi ở của chiến sủng, càng sẽ không từ nơi đó lấy được đỉnh tiêm Thông Linh Chi Thuật.

- Ta không cảm thấy đây là vũng nước đục.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Như vậy ta cho ngươi biết ta đắc tội với Bạch Tê Ngưu tộc.

- Không nghe qua.

Diệp Hạo nhún vai.

Diệp Hạo thật không biết.

- Bạch Tê Ngưu tộc là ẩn thế Yêu Tộc, trong tộc có lão tổ Đệ Tam Cảnh tọa trấn.

Lôi Loan Tiên Tử nói câu nói này thì nhìn chằm chặp con mắt Diệp Hạo.

- Đi thôi, tìm địa phương tâm sự.

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

Nhìn thần sắc Diệp Hạo, Lôi Loan Tiên Tử ý thức được Diệp Hạo không quan tâm bối cảnh đối phương.

Chẳng lẽ nói Cô Độc đã đặt chân Đệ Tam Cảnh?

Túy Tiên Lâu!

Diệp Hạo đến Túy Tiên Lâu đặt một gian phòng.

Sau khi ngồi xuống Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Nói đi.

- Nơi ở chiến sủng lại xuất hiện một lần nữa.

Lôi Loan Tiên Tử trầm mặc một lúc mới lên tiếng.

- Sau đó thì sao?

Lông mày Diệp Hạo nhướn lên hỏi.

Nếu trước đó, Diệp Hạo còn có hứng thú với nơi này, bất quá bây giờ một chút hứng thú cũng không có.

Nơi ơđó có chiến sủng cấp Bán Thần.

Nhưng loại cấp bậc kia lại có mấy cái?

Bạn cần đăng nhập để bình luận