Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3258: Tiểu Kiều Xuất Thủ

- Chỉ sợ Diệp công tử không cần chúng ta.

Trung niên râu quai nón cảm khái nói.

Trung niên râu quai nón đã từng cảm thấy tu vi của bản thân không tệ, nhưng sau khi tiến vào trong tiểu thế giới của Diệp Hạo, hắn phát hiện nơi đó cao thủ chỗ nào cũng có.

Trung niên râu quai nón không biết rằng sở dĩ hắn cảm giác như vậy kỳ thực là bởi vì võ hồn Nửa Bước Chúa Tể của Diệp Hạo.

Tu sĩ bên trong tiểu thế giới của Diệp Hạo, chỉ cần luyện ra võ hồn, cơ hồ đều tăng lên tới Thiên cấp cao giai.

Không sai.

Thiên cấp cao giai.

Điều này khiến trung niên râu quai nón khi ở trong đó cực kỳ có cảm giác không tồn tại.

- Chuyện này…đây cũng là một vấn đề.

Tiểu Kiều nghe đến đây, trên mặt cũng lộ ra tia ngưng trọng.

- Được rồi, tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa.

Ngay sau đó trung niên râu quai nón lắc đầu nói.

- Chút nữa ngươi có thể đối phó với tên sát thủ kia sao?

- Yên tâm đi.

Tiểu Kiều tự tin nói.

Chờ đến lú đám người ở cửa tan đi, một thân ảnh lẳng lặng đi vào trong cửa hàng.

Cửa hàng của trung niên râu quai nón có trận pháp thủ hộ.

Nhưng trận pháp này ở trong mắt tên sát thủ kia lại chẳng khác gì một tờ giấy.

Hắn dễ dàng là đã có thể xuyên qua trận pháp để đi vào cửa hàng.

Mà đúng lúc này hắn cảm nhận được nguy cơ tử vong.

Làm sao có thể?

Tu vi của trung niên râu quai nón cũng chỉ là Cấm Kỵ cảnh đỉnh phong, không những thế cánh tay phải của hắn còn bị tàn phế, lúc này làm sao có thể phát huy ra toàn bộ thực lực được chứ?

Về phần Tiểu Kiều?

Cần phải nghĩ đến sao?

Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, hắn tránh được một đòn chuỷ thủ ở sau lưng.

Nhưng chuỷ thủ vẫn đâm nát cánh tay của hắn.

Hắn cúi đầu xem xét vết thương, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Huyết dịch biến thành đen.

Điều này nói rõ cái gì?

Có nghĩa là trên chuỷ thủ của đối phương có tẩm độc.

Mà đúng lúc này một lực lượng kinh khung bao vây lấy toàn thân hắn.

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Cỗ lực lượng này rõ ràng là lực lượng Quá Khứ cảnh trung cấp.

Tại sao nơi này lại có nhân vật cấp bậc này.

Khi hắn vẫn còn đang suy nghĩ, một tiếng quát lớn đã nổ vang trong đầu hắn.

Con mắt hắn lập tức mất đi thanh tỉnh, cùng lúc đó đầu của hắn cũng nát bét.

Sau một khắc một cây chủy thủ đâm vào cổ họng của hắn.

Xong một bước này, Tiểu Kiều dùng một bàn tay đánh vào trái tim của hắn.

Bịch một tiếng, tim của đối phương vỡ nát.

Nửa người cũng sụp đổ.

- Tiểu Kiều, ngươi nên đánh vào đầu của hắn.

Trung niên râu quai nón nói xong, hắn dùng một quyền đánh tới đầu của đối phương.

Sát thủ kia thậm chí còn chưa kịp ra bất kỳ phải ứng gì đã bị đánh tan tác.

Linh hồn của hắn tách ra khỏi thể xác lập tức bỏ chạy, nhưng lại bị lĩnh vực của trung niên râu quai nón giam cầm không thể thoát được.

- Các ngươi . . . ?

Lúc này tên sát thủ mới phát hiện người ra tay với hắn chính là hai cha con trung niên râu quai nón kia.

Oanh!

Đúng lúc này một ngọn lửa xuất hiện xung quanh linh hồ của sát thủ.

Là Tiểu Kiều triệu hoán ra Cốc Du thiên hoả của mình.

- Ngươi muốn làm gì?

Từ ngọn lửa kia, tên sát thủ cảm nhận được nguy cơ nồng nặc, hắn không chút nghi ngờ ngọn lửa này có thể đốt hắn thành tro bụi.

- Ai phái ngươi tới?

Trung niên râu quai nón lạnh giọng hỏi.

- Hàn Thiên Mậu.

Tên sát thủ kia không chút do dự nói.

- Sao ngươi lại nhát gan như vậy chứ?

Tiểu Kiều khẽ giật mình nói.

- Không phải sát thủ các ngươi dù chết cũng sẽ không tiết lộ sao?

- Ta làm gì phải sát thủ chứ?

Nam tử kia nhịn không được nói.

- Ta là khách khanh trưởng lão của Hàn gia.

- Thì ra là như vậy.

Trung niên râu quai nón suy nghĩ một chút nói.

- Nếu ngươi là khách khanh trưởng lão của Hàn gia, vậy ta cũng không đuổi tận giết tuyệt ngươi, như vậy đi, ngươi mở tiểu thế giới của mình ra.

Nam tử kia trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn mở tiểu thế giới của mình ra.

Dám không mở?

Bây giờ hắn chẳng khác gì cá ở trên thớt chờ người tới chặt.

Dù hắn biết đối phương sẽ không buông tha cho mình, nhưng lúc này cho dù một tia hi vọng, hắn cũng sẽ không buông tha.

Trung niên râu quai nón vận dụng thần niệm đi vào tiểu thế giới của đối phương rồi bắt đầu vơ vét.

Bên trong tiểu thế giới của đối phương chỉ cần có thứ gì hữu dụng, trung niên râu quai nón đều sẽ chuyển hết về tiểu thế giới của mình.

- Bây giờ có thể thả ta đi được chưa?

Sau nửa canh giờ, nam tử kia dò hỏi.

- Đi đi.

Trung niên râu quai nón phất tay.

Nhưng hắn lại bí mật nháy mắt cho Tiểu Kiều.

Cốc Du thiên hỏa lập tức bao vây nam tử chuẩn bị bỏ đi lại.

- Các ngươi không giữ lời hứa.

Nam tử kia hét lớn.

Tiểu Kiều nhìn linh hồn dữ tợn không ngừng vặn vẹo của nam tử kia, trên mặt nàng cũng đầy ngập ngừng.

- Tiểu Kiều, có một số việc ngươi nhất định phải tự trải quả, hôm nay nếu ngươi không giết hắn, hắn sẽ giết hai chúng ta.

Trung niên râu quai nón thấm thía nói.

Vì sao trung niên râu quai nón nhất quyết bắt Tiểu Kiều ra một đòn cuối cùng, chính là muốn bồi dưỡng Tiểu Kiều.

Vừa rồi Tiểu Kiều nói muốn tự mình động thủ, trung niên râu quai nón không ngăn cản, hắn cũng muốn nhìn xem trong khoảnh khắc mấu chốt Tiểu Kiều có tàn nhẫn được hay không?

Kết quả, Tiểu Kiều vẫn không làm được, bằng không trung niên râu quai nón cũng không bổ đao.

- Ta hiểu.

Tiểu Kiều nghiêm túc gật đầu.

Lại nói Diệp Hạo.

Diệp Hạo theo Tống Văn Tử đi tới trụ sở công hội Luyện Khí.

Mới vừa đi vào đại điện, hơn mười ánh mắt đã rơi vào trên người hắn.

- Ngươi chính là Diệp Hạo?

Lúc này một thanh âm không vui vang lên trong tai hắn.

Diệp Hạo theo thanh âm nhìn lại.

Đó là một lão giả thoạt nhìn rất già nua.

Nhưng trong cơ thể hắn lại ẩn chứa khí tức kinh thiên động địa.

Diệp Hạo để ý thấy lão giả này chính là người mạnh nhất tại đây.

- Các hạ là? Diệp Hạo cau mày nói.

- Thái thượng trưởng lão công hội Luyện Khí, Chu Nhạc Hiền.

Lão giả kia thản nhiên nói.

- Diệp công tử.

Lúc này trung niên ngồi ở vị trí đầu tiên đứng lên gọi.

- Xin mời ngồi.

- Diệp công tử, vị này chính là hội trưởng công hội Luyện Khí, Long Xương Uyển.

Tống Văn Tửu ở bên cạnh Diệp Hạo giới thiệu.

- Long hội trưởng.

Diệp Hạo nhìn Long Xương Uyển, trên mặt lộ ra một nụ cười.

- Ngồi xuống? Hội trưởng, hắn không có tư cách ngồi ở đây.

Một trung niên ngồi ở bên trái Long Xương Uyển lãnh đạm nói.

- Đúng vậy, hội trưởng, ngay cả chứng nhận tông sư hắn còn chưa có, lùi một bước cho dù hắn có thực lực tong sư, chẳng lẽ lại có thể ngang hàng với chúng ta?

Một trung niên khác cũng phụ họ nói.

- Tống hội trưởng? Như vậy là sao?

Diệp Hạo nhìn về phía Tống Văn Tử bên cạnh nói.

- Chuyện này…

Tống Văn Tử xấu hổ.

Hắn không ngờ rằng các Thái thượng trưởng lão lại tham gia vào.

- Diệp công tử là ân nhân của công hội Luyện Khí chúng ta, hai vị sao có thể nói như vậy được?

Long Xương Uyển lạnh lùng nói.

- Không sai, Diệp công tử la người đã cứu ba vị trưởng lão và phó hội trưởng công hội Luyện Khí chúng ta, hai vị vừa mới lên đã thể hiện thái độ không tốt với Diệp công tử, như vậy là có ý gì?

Một trưởng lão đứng ở bên cạnh Long Xương Uyển vỗ bàn một cái đứng lên.

- Từ trưởng lão, ngươi dám vỗ bàn ở trước mặt ta, ngươi coi ta không tồn tại sao?

Thái Thượng trưởng lão híp mắt hỏi.

Nhìn thấy trong mắt hắn loé ra tia sắc lạnh, trên mặt Hứa Xương Kim lộ ra một chút e dè.

Bạn cần đăng nhập để bình luận