Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2533: Lộ Ra Ánh Sáng

- Mạc Bất Phàm, ngươi biết ngươi đang làm gì khôn?

Mạc Vân Sơn lạnh lùng nhìn Mạc Bất Phàm nói.

- Tuyên Cổ hoàng triều sừng sững nhiều năm như vậy, không thể chôn vùi thanh danh trong tay ngươi được.

Nói xong Mạc Vân Sơn nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Diệp tông chủ, có thể giao linh hồn của Mạc Bất Phàm cho ta được không? Ta cam đoan sẽ cho ngươi một câu trả lời hài lòng.

- Xin lỗi.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Nếu là chuyện khác có thể ta sẽ đáp ứng, nhưng chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Chuyện này liên quan đến nguyên tắc. Diệp Hạo làm sao có thể đáp ứng được chứ?

- Ta biết Diệp tông chủ cũng khó nhưng mong Diệp tông chủ suy nghĩ cho khó xử của ta.

Mạc Vân Sơn khẽ thở dài.

Mạc Vân Sơn biết rõ thân phận Diệp Hạo. Căn bản cũng không kém hơn Hoàng Thái Tử của Tuyên Cổ hoàng triều. Hơn nữa lão tổ tông Tuyên Cổ hoàng triều hiện giờ vẫn còn đang bế quan, không ai có thể biết lão có thể đột phá hay không? Lùi một bước giảng dù cho lão tổ thực sự đột phá, chẳng lẽ sẽ đánh bại được Triệu Tổ sao?

Phải biết Triệu Tổ sở hữu không gian chi kiếm trong truyền thuyết đấy!

Có không gian chi kiếm trong tay cho dù Triệu Tổ gặp đại năng cũng có thể có tư cách để tức tối !

Bởi vậy Ngôn Sơn nào dám trở mặt với Diệp Hạo chứ.

- Xin lỗi.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút vẫn nói.

- Không có biện pháp giảm hòa sao?

Mạc Vân Sơn chân thành nhìn Diệp Hạo nói.

- Nguyên nhân hậu quả chuyện này ta tin ngươi hiểu.

Diệp Hạo nói đến đây rồi chỉ vào Diệp Vô nói.

- Năm đó Diệp Vô chuyển thế trùng tu trở thành nhi tử của ta.

Nói đến đây Diệp Hạo lại chỉ Liên Y nói.

- Liên Y cũng là con dâu tương lai của ta, bây giờ bị Mạc Thiếu Phàm nhục nhã như vậy, ngươi cảm thấy nếu ta thả hắn rời khỏi sau này Viêm Hoàng tông lăn lộn ở Thần Vực như thế nào đây?

- Nhưng trước đó Mạc Thiếu Phàm không hề biết thân phận của Diệp Vô cùng Liên Y.

Mạc Vân Sơn thong thả nói.

- Nhưng tổn thương cũng đã được hình thanh.

Ánh mắt Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Mạc Vân Sơn nói.

- Hơn nữa Tuyên Cổ hoàng triều giáo nghĩa những gì, ngươi không quên đấy chứ?

Nghe vậy Mạc Vân Sơn than nhẹ lên tiếng.

Tuyên Cổ hoàng triều giáo nghĩa là giúp đỡ thiên hạ, trừng ác sống thiện. Mà bây giờ Mạc Thiếu Phàm đã làm những chuyện gì chứ?

- Thôi, Mạc Thiếu Phàm để lại cho ngươi xử trí.

Cuối cùng Mạc Vân Sơn vẫn quyết định thỏa hiệp. Bởi vì hắn cảm thấy hôm nay nếu cưỡng ép mang Mạc Thiếu Phàm đi sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tuyên Cổ hoàng triều.

Tuyên Cổ hoàng triều duy trì nhiều năm như vậy thanh danh không thể hủy ở trong tay Mạc Thiếu Phàm được.

- Thái Tử.

Mạc Thượng Cương giật mình. Đây là từ bỏ Mạc Thiếu Phàm sao?

- Trở về.

Mạc Vân Sơn nhìn Mạc Thượng Cương một cái. Mạc Thượng Cương còn đang định nói cái gì đó bỗng thấy trong con mắt của Mạc Vân Sơn toát ra tia sắc lạnh. Mạc Thượng Cương khẽ thở dài một tiếng rồi đi theo. Lần này trong mắt Mạc Thiếu Phàm tràn đầy hoảng sợ.

- Không, các ngươi không thể để ta ở lại nơi này.

- Các ngươi không thể như vậy.

- Ngũ thúc, ngươi không thể bỏ lại ta được.

- Thái Tử, nếu ngươi như vậy sẽ không sợ tộc nhân của ngươi phải cong cột sống sao?

Đợi đến khi thân ảnh Mạc Vân Sơn cùng đám người Mạc Thượng Cương biến mất ở chân trời, Mạc Thiếu Phàm bỗng nhiên rùng mình một cái. Bởi vì hắn nhận thấy ánh mắt Diệp Vô nhìn mình rất dữ tợn.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi dễ dàng đâu.

Diệp Vô đi tới bên người Mạc Thiếu Phàm u ám nói.

Mạc Thiếu Phàm đang muốn tự bạo, thế nhưng nghĩ tới việc sau khi tư bạo sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa, bởi vậy Mạc Thiếu Phàm liền nói.

- Cho ta một con đường sống.

Diệp Vô cười lạnh. Cho ngươi đường sống?

Ngươi chắc là không phải đang nói chuyện cười chứ?

- Ta có thể làm bất cứ thứ gì.

Mạc Thiếu Phàm hết sức khuất nhục nói. Không khuất nhục không được. Trước đó hắn là truyền nhân Tuyên Cổ hoàng triều, dù đi đến đâu cũng là ngôi sao sáng được mọi người vây quanh. Bây giờ vì để có thể sống sót hắn không thể không khúm núm được.

- Ha ha.

Diệp Vô nói xong liền ra lệnh làm cho Long Vệ áp giải Mạc Thiếu Phàm đi. Hiện tại Diệp Vô còn có một chuyện quan trọng phải làm. Hắn nhìn Liên Y bên người nói.

- Ngươi đã sớm biết?

- Đúng vậy.

Liên Y gật đầu.

- Vì sao không nói cho ta?

Trong lòng Diệp Vô có chút không thoải mái nói.

- Ta bắt Liên Y lập lời thề.

Lúc này Diệp Hạo đi tới bình tĩnh nói.

- Vì sao ngươi làm như vậy?

Diệp Vô nhìn Diệp Hạo chất vấn.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi tưởng ngươi làm như vậy sẽ khiến ta khuất phục sao?

Diệp Vô đỏ hồng mắt nói.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi, phụ thân chưa từng nghĩ tới việc muốn ngươi khuất phục.

Đúng lúc này một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên giữa không trung, chính là Diệp Thiên Thiên người mặc thanh y phiêu nhiên rơi xuống.

- Diệp Thiên Thiên?

Diệp Vô khẽ giật mình nói.

- Diệp Vô Địch, ngươi quá đề cao bản thân.

Diệp Thiên Thiên lạnh lùng nói.

- Ngươi cho rằng ngươi là Thần Vương chuyển thế trùng tu, là có thể cao cao tại thượng trước mặt phụ thân ngươi sao? Bây giờ Viêm Hoàng tông là thế lực Hoàng cấp cao cấp, mà Diệp Vô vương triều một tay ngươi sáng lập nên ở trước mặt Viêm Hoàng tông chẳng là cái gì cả.

Diệp Vô há to miệng muốn phản bác, cuối cùng lại không nói nên lời.

- Năm đó khi phụ thân ngươi xin ngươi Thần Đàm Dịch xếp hạng thứ mười một ngươi còn nhớ ngươi nói gì không?

Diệp Thiên Thiên nhìn Diệp Vô chất vấn.

- Ngay cả suy nghĩ ngươi cũng không cần mà lập tức từ chối.

- Ngươi có biết lúc trước phụ thân tính cho ngươi Thất Thải Long Tiên không?

Diệp Vô chấn động toàn thân.

- Thất Thải Long Tiên?

- Thực tế phụ thân vì ngươi chuẩn bị tài nguyên đỉnh cấp cho từng đại cảnh giới.

Diệp Thiên Thiên cười lạnh nói.

- Tài nguyên cho mỗi cảnh giới đều xếp ở ba vị trí đầu bảng.

Sắc mặt Diệp Vô đại biến.

Không hề nghi ngờ nếu hắn chiếm được nhóm tài nguyên này, thành tựu tương lai tuyệt đối không phải sẽ như bây giờ.

- Nhóm tài nguyên này đã làm lợi cho ngươi rồi?

Diệp Vô có chút tức giận nói.

- Ngươi sai.

Diệp Vô nói xong Diệp Hạo liền mở miệng nói.

- Địa vị của Thiên Thiên trong lòng ta còn hơn cả ngươi, dù không có ngươi cũng phải có Thiên Thiên.

Trong lúc nhất thời Diệp Vô không biết nên nói cái gì.

- Vô Địch.

Lúc này Đường Phiên Phiên chạy tới.

Khi nàng nhìn thấy Diệp Vô Địch con mắt cũng đỏ oạch ra. Diệp Vô Địch lập tức vọt tới phía Đường Phiên Phiên. Đối với Diệp Hạo hắn cũng không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng đối Đường Phiên Phiên lai có cảm giác không muốn xa dần. Đường Phiên Phiên ôm cơ thể Diệp Vô Địch cao hơn lơn nàng một cái đầu, hai hàng lệ chậm rãi rơi xuống.

Trước đó không tìm được Diệp Vô Địch thì cũng thôi đi, thế nhưng khi tìm được hắn nhưng lại không thể gặp nhau, loại cảm giác dày vò đó thật sự quá mức tàn nhẫn với một mẫu thân như nàng.

- Đi vào phủ đã.

Một lúc sau Liên Y nói khẽ.

Khi vào phủ Diệp Vô đột nhiên nhớ ra, hắn ngưng trọng nhìn Long Nhất nói.

- Long Nhất, những năm này vì sao ngươi chưa từng báo cho ta tin tức liên quan đến Viêm Hoàng tông vậy?

- Bởi vì phó đường chủ Tình Báo đường của Diệp Vô vương các ngươi là người của ta.

Diệp Thiên Thiên nhìn Diệp Vô bình tĩnh nói.

- Ta lệnh cho hắn hễ có tin tình báo liên quan đến Viêm Hoàng tông đều che giấu đi, hơn nữa phần lới thời gian ngươi đều tu hành cùng ngộ đạo, bởi vậy ngươi không biết Viêm Hoàng tông là của phụ thân cũng bình thường.

Diệp Vô giật mình.

- Long Trạch là người của ngươi?

- Đúng vậy.

Diệp Thiên Thiên gật đầu một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận