Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1544: Quán Quán hiện thân

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

Nhìn thấy Lão Trương muốn cắt đá, Tu Sĩ bốn phía tức khắc xông tới.

Kỳ thật từ khi Lão Trương cắt ra Kê Huyết Thạch đã có một ít Tu Sĩ chú ý, bởi vì thời điểm Lão vừa mới cắt đá, đưa đao đặc biệt chuẩn xác.

Điều này không phải người nào cũng làm được?

Bọn họ cần quan sát thêm mới có thể xác định Lão Trương có cấp bậc gì?

Một đao cắt xuống, một chiếc lá xuất hiện trong mắt mọi người.

- Chiếc lá này tại sao khiến ta có cảm giác muốn ngất?

- Không phải Mộng Huyễn Hoa đó chứ?

- Có khả năng.

- Chỉ không biết cấp bậc gì thôi.

- Mẹ nó, ta là Kim Tiên nhìn một chiếc lá đều chịu không được, chắc hẳn đóa Mộng Huyễn Hoa này có cấp bậc Tiên Chủ.

- Vị này chẳng lẽ là Tầm Bảo Đại Sư?

- Thế nhưng tu vi hắn chỉ có Thiên Tiên thôi.

- Có lẽ hắn cố ý ẩn tàng tu vi.

- Có thể lắm.

Ngay thời điểm mọi người thảo luận, Lão Trương lại cắt một đao.

Một đao kia sau khi cắt xuống, xuất hiện một mảnh lá cây màu xanh lục.

Liên tục mấy đao, sau đó một đóa hoa như mộng như huyễn xuất hiện trước mặt mọi người.

- Mộng Huyễn Hoa!!!

- Mộng Huyễn Hoa cấp bậc Tiên Chủ!!!

- Mộng Huyễn Hoa Tiên Chủ cấp đã thật lâu không xuất hiện rồi.

- Đóa Mộng Huyễn Hoa này ta mua, 30 vạn.

- 30 vạn làm sao lấy được Mộng Huyễn Hoa. Ta ra 35 vạn.

- 40 vạn.

- 42 vạn.

- 100 vạn.

Khi thanh âm này rơi xuống, toàn bộ Tu Sĩ đều ngây ngẩn cả người.

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía người mới tới.

Thời điểm thấy rõ là ai, thần sắc bọn họ không khỏi thay đổi.

Một trung niên có vết đao trên mặt cùng với tám vị Tu Sĩ khí tức cường hoành đi tới.

- Bát gia.

Sắc mặt Lão Trương hoàn toàn thay đổi.

Lão Trương vô ý thức lui lại.

Sau khi lui lại hai bước thì bị một đôi tay lớn chặn lại.

- Sợ hắn làm gì?

Nghe được thanh âm này, trái tim run rẩy của Lão Trương bình phục không ít.

- Là ngươi giết chết bọn người Độc Nhãn?

Trung niên có vết đao nhìn về phía Diệp Hạo nói.

Bát gia không cảm thấy bọn Độc Nhãn do Lão Trương giết chết.

Lão Trương chỉ có tu vi Thiên Tiên Đỉnh Phong, làm sao có thể giết chết độc nhãn?

Nói đùa gì vậy?

- Không sai.

Diệp Hạo nhún vai một cái đáp.

- Bạo Viên cũng do ngươi giết?

Bát gia hỏi tiếp.

- Phải.

Loại sự tình này Diệp Hạo không nghĩ giấu diếm.

Giấu diếm làm gì?

- Từ xưa giết người thì đền mạng, đạo lý này ngươi nên hiểu.

Bát gia nói đến đây, trong mắt lộ vẻ hung ác.

- Ta muốn biết ngươi có tư cách gì nói câu này?

Khiến Bát gia không nghĩ đến là một đạo thanh âm cao giọng rõ ràng vang lên bên tai hắn, chợt một đạo thân ảnh yêu kiều thướt tha xuất hiện giữa sân.

Không phải Quán Quán thì là ai?

- Quán Quán.

Ba!

Bát gia bụm mặt, kinh nộ nhìn Quán Quán nói

- Ngươi làm gì?

- Hai chữ Quán Quán này ngươi cũng có tư cách gọi?

Bát gia không khỏi nắm chặt nắm đấm.

Nhưng hắn không xuất thủ.

Hắn rất rõ ràng bản thân không phải đối thủ của người ta.

Nếu xuất thủ chỉ tự rước lấy nhục.

- Ngươi biết sau lưng ta là ai?

- Vậy để Chu Vân tới tìm ta đi.

Quán Quán lạnh lùng nói.

Chu Vân mạnh.

Nhưng Quán Quán nàng cũng không yếu.

Đụng thì đụng, ai sợ ai?

- Chúng ta đi.

Bát gia rời đi rất dứt khoát.

Hắn có thể đi đến vị trí hôm nay đương nhiên biết rõ ẩn nhẫn quan trọng dường nào.

- Diệp Công Tử, người không sao chứ?

Quán Quán nhìn về phía Diệp Hạo nói khẽ.

- Ngươi làm sao biết ta họ Diệp?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

Trên mặt Quán Quán tức khắc lộ ra thần sắc không có ý tứ

- Hôm đó Diệp Công Tử ra tay giúp ta giải vây nên ta vẫn luôn muốn báo đáp người. Đáng tiếc Diệp Công Tử như thần long thấy đầu không thấy đuôi nên ta đành phải dùng quan hệ Tông Môn để nghe ngóng tin tức về ngươi.

Diệp Hạo nhàn nhạt ừm một tiếng.

- Ngươi tiếp tục bán Mộng Huyễn Hoa đi.

Diệp Hạo chợt nhìn về phía Lão Trương.

Lão Trương nhìn Diệp Hạo, không biết nên nói cái gì.

Bát gia đang đi mời Chu Vân - Chu Công Tử đó.

Vì cái gì Diệp Hạo còn có thể khí định thần nhàn như vậy?

Nhưng mà Lão Trương cũng biết rõ mình không cách nào ngăn cản ý chí của Diệp Hạo, bởi vậy hắn dứt khoát áp chế những ý niệm này dưới đáy lòng.

- Người nào mua Mộng Huyễn Hoa, người trả giá cao người đó được.

Lão Trương hướng bốn phía hô.

Mộng Huyễn Hoa rất trân quý.

Bởi vậy giá cả rất nhanh đã nhảy tới 52 vạn.

Lão Trương choáng váng.

52 vạn a.

Cả đời này hắn cũng không có thấy nhiều Tiên Thạch như thế đâu.

- Diệp Công Tử, cho ngươi.

Lão Trương đưa Càn Khôn Túi cho Diệp Hạo.

Thân phận Diệp Hạo cũng đã lộ ra ánh sáng.

Lão Trương cũng không cần giấu giếm nữa.

- Đây là ngươi tự dùng tiền mua được, cho ta làm gì?

Diệp Hạo cười nói.

- Ngươi cứ tự thu lấy.

- Thế nhưng…?

- Ngươi cảm thấy ta quan tâm những Tiên Thạch này sao?

Lão Trương trầm ngâm một chút rồi thu vào.

Diệp Hạo quan tâm sao?

Nói đùa gì vậy?

Phải biết Diệp Hạo dừng chân ở Ngọc Các một ngày đã là 30 vạn!

- Đi, tiếp tục dẫn ngươi đi kiếm tiền.

Diệp Hạo cười nói.

- Có thể mang ta đi lừa chút tiền không?

Quán Quán vui cười hỏi.

Diệp Hạo nhìn Quán Quán phong thái tuyệt thế một cái.

- Giá trị của ngươi cũng hơn ức, còn cần kiếm tiền?

- Tiếp tục ba ngày, Đổ Thạch Đại Tái đã bắt đầu, mà trong đó có một chút Khoáng Thạch có giá hơn ức.

Quán Quán đáng thương nhìn Diệp Hạo.

- Nể tình hôm nay giúp ta một lần, ta giúp ngươi một lần.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút, nói.

Hắn là một người ân oán rõ ràng.

Mặc kệ Quán Quán vì mục đích gì mà giúp mình, nhưng có một việc bản thân không thể phủ nhận, cô nangf thật sự giúp bản thân hắn.

Khuôn mặt Quán Quán tức khắc lộ ra nụ cười xinh đẹp hơn hoa.

Diệp Hạo ngẩn người.

Rất nhanh đã khôi phục lại.

Lão Trương thì nhìn ngây dại.

Vợ Lão nhìn thấy Lão như vậy, vẻ mặt tức giận rồi hung hăng nhéo hông lão một cái.

Lão Trương ai u kêu một tiếng rồi nhìn về phía thê tử.

- Ngươi nhéo ta làm gì?

- Ngươi nói xem ta nhéo ngươi làm gì?

Thê tử Lão Trương vừa nhéo eo hắn vừa hỏi.

Lão Trương tự biết đuối lý mà rũ đầu xuống.

Quán Quán nhìn thấy Diệp Hạo nhanh như vậy đã khôi phục, trong mắt lộ vẻ chấn kinh.

Bởi vì vừa rồi nàng đã vận dụng một tia Mị Thuật.

Vậy mà Diệp Hạo vẫn có thể trong thời gian ngắn khôi phục đủ để nói tâm trí hắn đáng sợ đến cỡ nào.

Diệp Hạo mang theo một đoàn người đi một hồi đứng trước mặt một sạp hàng.

- Khối Khoáng Thạch này bán thế nào?

- 30, không 80 vạn.

Thời điểm người bán hàng mới nói được chữ ba mươi lại vội vàng tăng giá.

Một màn vừa rồi hắn đều xem rõ trong mắt.

Hắn ý thức được Diệp Hạo coi trọng khối Khoáng Thạch này, bởi vậy mới cố ý tăng giá lên.

- Nếu ngươi lại ra giá trên trời, có tin ta khiến ngươi bán không được hàng?

Diệp Hạo lạnh lùng lên tiếng.

Lúc này người bán hàng kia mới ý thức được Diệp Hạo cũng không phải người bình thường. Vị này đến Thập Bát Kim Cương của Bát gia cũng dám giết a.

Bạn cần đăng nhập để bình luận