Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3002: Uy Hiếp

Hồn ngọc!

Ngoại trừ có thể tẩm bổ linh hồn còn có thể bảo tồn linh hồn bị hư hại.

Nói cách khác chỉ cần ngươi còn một tia linh hồn, vậy ngươi đều có thể gửi vào bên trong Hồn ngọc.

Trong khoản thời gian nằm trong Hồn ngọc linh hồn sẽ chậm rãi khôi phục.

Bởi vậy giá cả của Hồn ngọc có thể dùng giá trị liên thành để hình dung.

- Khối Hồn ngọc này ta thấy giá cũng phải tính bằng tỉ.

Khi mọi người nhận ra được điểm này, sắc mặt của nguyên một đám người đều thay đổi.

Phải biết bên trong phủ khố của văn minh tam cấp cũng chỉ có từng đó Hoàng thạch mà thôi.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo dễ dàng đã có thể kiếm được.

Diệp Hạo mỉm cười cất khối Hồn ngọc này vào bên trong tiểu thế giới.

- Long môn chủ, mời.

Diệp Hạo nhìn về phía Long Huyền.

Trong lòng Long Huyền có dự cảm xấu.

Nguyên thuật của tên này không phải có cấp bậc nghịch thiên đấy chứ?

Nếu thật sự như vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc Diệp Hạo sẽ chọn hết những khối Nguyên thạch tốt nhất ở hội trường Long Uyên môn đi sao?

Nhưng bây giờ đạn đã lên nòng, không bắn không được.

Khi Diệp Hạo sắp rời đi, Bố Lai Ân lại ngăn cản Diệp Hạo.

- Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi là ai?

- Ngươi cảm thấy ta là ai đây?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Có thể nghiền ép ta toàn bộ Lục Đạo vực ngoại trừ năm người đứng đầu ra thì không còn ai khác,

Bố Lai Ân nhìn thẳng vào mắt Diệp Hạo chậm rãi nói.

- Mà ngươi tuyệt đối không phải thuộc năm vị kia.

- Vì sao ngươi lại khẳng định như vậy?

- Bởi vì năm người bọn hắn đều không phải là Nhân tộc.

Bố Lai Ân trầm giọng nói ra.

Bố Lai Ân nói xong, tu sĩ toàn trường đều chấn động.

Cái gì?

Nhân tộc?

Diệp Hạo là Nhân tộc?

Giờ khắc này không những Mộ Nặc Nặc mà cả Bạch Linh Lung và Thiên Thai đều tràn ngập thần sắc không thể tin được.

Nhân tộc!

Người trước mắt là Nhân tộc?

Chuyện này há chẳng phải mang ý nghĩ bọn họ là cùng một gốc rễ?

Trên mặt Thiên Thai lập tức bừng tỉnh, hắn rốt cục cũng hiểu vì sao trước đó Diệp Hạo lại giúp đỡ hắn.

Vì đối phương và mình là cùng một nguồn.

- Diệp công tử, vừa rồi đã đắc tội.

Thiên Thai rốt cục cũng chen được lời gấp gáp biểu đạt áy náy với Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn Thiên Thai một cái.

- Chưa đến mức đắc tội, ta giúp ngươi chỉ vì chúng ta là đồng tộc, nếu ngươi đã không nhận ân tình vậy cũng chả có gì phải nói.

- Vừa rồi ta có mắt không tròng, mong Diệp công tử chớ để ý.

Lúc này Bạch Linh Lung mở miệng nói ra.

- Nhưng không phải vừa rồi ngươi thật sự tức điên lên sao?

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

Khuôn mặt Bạch Linh Lung tái mét.

Phải biết mỗi một cử chỉ lời nói của Diệp Hạo thôi cũng có thể khiến Thiên Đạo tộc bọn họ sẽ không thể ngóc đầu lên được.

- Về sau đi ra khỏi nhà cũng đừng nên ngông cuồng như vậy.

Diệp Hạo tựa hồ cũng nhận ra được điểm ấy nên nói khẽ.

Trong mắt Bạch Linh Lung lộ ra vẻ cảm kích.

- Về sau Linh Lung cũng không dám như thế nữa.

Diệp Hạo ừ một tiếng rồi nhìn về phía Bố Lai Ân.

- Ngươi đoán không sai, ta đúng thật là Nhân tộc. Ngoài ra ta cũng không phải nằm trong năm vị trí đầu trong Thiên Bảng ở Lục Đạo vực.

- Ngươi vượt khu?

Bố Lai Ân lập tức hiểu ra.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Lúc này mới bao lâu? Ngươi đã vượt khu? Ngươi có biết ngươi làm như vậy là đang khiêu khích Lục Đạo vực không?

Bố Lai Ân nhìn Diệp Hạo cười lạnh nói.

Rõ ràng khi nói câu này Bố Lai Ân có ý châm ngòi.

Bởi vì chỉ cần Diệp Hạo thừa nhận thôi sẽ đắc tội toàn bộ thiên kiêu của Lục Đạo vực.

- Bố Lai Ân, ngươi đừng hở tí lại cho mình là đúng.

Lúc này Chính Đức đứng dậy nói.

- Diệp huynh vốn là thiên kiêu của Lục Đạo vực, trước đó do có việc về không kịp nên mới khảo hạch ở khu vực khác.

- Ngươi là thiên kiêu của Lục Đạo vực?

Bố Lai Ân giật mình nói.

- Bố Lai Ân, thu hồi tâm địa gian xảo của ngươi lại đi.

Diệp Hạo lãnh đạm nói ra.

- Trêu chọc ta, ta cũng không ngại khiến gia tộc ngươi đứt đoạn truyền thừa đâu.

Trong mắt Bố Lai Ân loé lên tia sắc lạnh.

- Tinh Linh nhất tộc ta lớn mạnh trường tồn, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ ngươi sao?

- Ngươi nghĩ Nhân tộc ta yêu hơn chắc?

Chính Đức nhịn không được đi lên nói.

- Thật ngại quá, Nhân tộc ngươi ở Lục Đạo vực này đúng thật không bằng Tinh Linh tộc ta.

Bố Lai Ân gằn từng chữ một.

- Buồn cười.

Diệp Hạo cười nhạt nói.

- Ngươi cười cái gì?

Bố Lai Ân trầm mặt nói.

- Nhân Vương thuỷ tổ còn đang ở Lục Đạo vực, ta thật sự rất muốn biết ngươi sao có thể dám nói lời như vậy?

Diệp Hạo nhìn thẳng vào mắt Bố Lai Ân nói.

- Có muốn ta mời Nhân Vương thuỷ tổ đi một chuyến đến Tinh Linh tộc không?

Sắc mặt Bố Lai Ân hoàn toàn thay đổi.

Mà lúc này người thay đổi sắc mặt đâu mỗi chỉ một mình Bố Lai Ân chứ?

Một câu nói này của Diệp Hạo đã tiết lộ ra một tin tức kinh thiên động địa.

Tương truyền Nhân Vương thuỷ tổ đạt đến Kim Thế cảnh đỉnh phong từ lâu.

Mà Nhân Vương thuỷ tổ khác Thời Gian chi chủ ở chỗ Nhân Vương thuỷ tổ không có khả năng trùng kích Chúa Tể cảnh.

Bởi vậy so với Thời Gian chi chủ, Nhân Vương thuỷ tổ có uy hiếp còn mạnh hơn.

Dù sao vị này khi xuất thủ sẽ không có một chút hạn chế nào.

Bố Lai Ân không dám nói tiếp.

Bởi vì cứ tiếp tục nói kết quả sẽ dẫn đến tình trạng không thể vãn hồi được.

- Diệp công tử, ngươi thấy bây giờ có muốn tới hội trường của Long Uyên môn ta chưa?

Lúc này Long Huyền nói khẽ.

Đây cũng là đang giải vây cho Bố Lai Ân.

Bố Lai Ân có chút cảm kích nhìn Long Huyền một cái.

Diệp Hạo liếc Long Huyền một cái.

- Dẫn đường.

Sau khi đến hội trường Long Uyên môn, đám người mới phát hiện nơi này không những lớn hơn mà còn trang nghiêm hơn cả Văn Tuệ viên.

Diệp Hạo lập tức vận dụng Hoả Nhãn kim tinh.

Dưới Hoả Nhãn Kim tinh, bên trong những Nguyên thạch này là gì đều bị Diệp Hạo nhìn không sót một chút nào.

Rất nhanh Diệp Hạo đã chọn ra ba khối Nguyên thạch có giá trị nhất.

Nhưng nghĩ đến việc Long Huyền đưa cho hắn mười khối Nguyên thạch, Diệp Hạo đành phải lựa chọn trong những Nguyên thạch còn dư lại.

Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, Diệp Hạo đã chọn được mười khối Nguyên thạch.

- Ta muốn mười khối này.

Diệp Hạo nói xong thần niệm lập tức khắc ấn ký lên trên những Nguyên thạch đó.

- Có muốn phá thạch ngay tại đây không?

Long Huyền hỏi dò.

Long Huyền cũng muốn biết bên trong những Nguyên thạch mà Diệp Hạo chọn có trọng bảo hay không?

- Không cần.

Diệp Hạo cự tuyệt.

Cả mười khối Nguyên thạch mà Diệp Hạo chọn không hề có một cái nào là đơn giản.

Nếu phá thạch nay tại đây, Diệp Hạo đoán chừng Long Huyền có lẽ phải khóc.

- Các ngươi cũng đừng đứng làm cảnh nữa.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Chính Đức và Sáo Ngọc.

Chính Đức và Sáo Ngọc cùng liếc nhau rồi tiến lên chọn lựa Nguyên thạch.

Mà trong quá trình lựa chọn Diệp Hạo cũng nói cho hai người bọn họ nên chọn khối Nguyên thạch nào.

Hai người làm bộ đắn đo chọn lựa một hồi rồi mới lấy Nguyên thạch mà Diệp Hạo đã chỉ định.

- Nguyên thạch của hai vị, ta đưa cho hai vị.

Long Huyền nhìn Chính Đức nói.

Dù Long Huyền không biết thân phận của hai người này nhưng hắn cũng biết hai người họ không hề đơn giản.

- Giá Nguyên thạch bao nhiêu thì cứ bấy nhiêu đi.

Chính Đức cự tuyệt.

- Đây là Hoàng thạch của ta.

Sáo Ngọc trực tiếp đưa cho Long Huyền một cái túi càn khôn.

Tiếp theo là phá thạch.

Chính Đức kiếm lời hơn một trăm vạn, Sáo Ngọc kiếm lời hơn chin mươi vạn.

Chuyện này khiến Mộ Nặc Nặc, Thiên Thai và Bạch Linh Lung nhìn rất hâm mộ.

- Các ngươi cũng đi chọn lựa Nguyên thạch đi, dù sao đây cũng là một chuyến khó có được.

Đúng lúc này Diệp Hạo nhìn về phía ba người Mộ Nặc Nặc.

- Ta cũng có thể chứ?

Mộ Nặc Nặc có chút thấp thỏm nói.

- Có cái gì mà không thể? Chẳng lẽ ngươi tới nơi này để chơi?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Nhưng mà. . . nhưng mà Nguyên thuật của ta không được tốt lắm.

Mộ Nặc Nặc cẩn thận từng li từng tí nói ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận