Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1548: Cái gì cũng không có

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

Túi Càn Khôn cũng được coi một không gian thiết bị.

Muốn tạo ra được thì cần một Không Gian Trận Sư xuất thủ.

Mà Không Gian Trận Sư tương đối thưa thớt.

Cái này cũng làm cho giá trí của Túi Càn Khôn đẳng cấp cao tăng đến chóng mặt.

Lấy thân phận Quán Quán lấy được Túi Càn Khôn khẳng định không phải mặt hàng đơn giản, nhưng nàng khẳng định cái Diệp Hạo cho mình thì trân quý gấp mấy lần.

- Cảm ơn.

Quán Quán nhìn Diệp Hạo, trong mắt lóe lên từng tia dị sắc.

Diệp Hạo từ chối cho ý kiến.

Mà Bát gia sắc mặt trắng bệch nói.

- Công Tử, bên trong khối Khoáng Thạch này không có cái gì cả.

Sáu ngàn vạn!

Cứ như vậy mà bỏ đi?

Kỳ thật sau khi Bát gia cắt mấy đao không có gì, trong lòng Chu Vân lúc này mơ hồ có một loại dự cảm không tốt.

Mà khi Bát gia hoàn toàn nghiền nát khối Khoáng Thạch vẫn không có phát hiện gì, lửa giận trong lòng hắn lập tức bùng lên.

- Ngươi gạt ta?

Chu Vân chỉ Diệp Hạo nói.

- Ta lừa ngươi làm gì?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói ra.

- Vậy ngươi nói một chút, ta lúc nào lừa ngươi?

Chu Vân thật không nói được cái gì?

Diệp Hạo ép buộc bản thân mua sao?

Không có!

- Có lẽ ngươi còn không biết dám cùng Công Tử nhà ta đối kháng ở Tiêu Dao Thành thì sẽ có hậu quả gì?

Bát gia nhìn thấy Chu Vân gặp khó thì đứng ra nói.

- Có thể có hậu quả gì?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi lại.

Con ngươi Bát gia co rụt lại.

Bởi vì trong sát na, Diệp Hạo đã bóp chặt cổ họng hắn, hắn không khỏi lộ vẻ hoảng sợ.

Hắn trước đó đã âm thầm đề phòng với Diệp Hạo.

Nhưng làm cho hắn không ngờ dù bản thân đề phòng đến như vậy vẫn bị Diệp Hạo đột phát phòng tuyến bóp cổ mình.

Sắc mặt Chu Vân kinh biến.

- Thả hắn ra.

Răng rắc!

Âm thâm cổ họng bị bóp nát vang lên.

Con ngươi Bát gia trừng to.

Đại thủ Diệp Hạo bóp bát cổ họng cũng đồng bóp nát Linh Hồn hắn.

Tu vi Bát gia là Tiên Tôn nhị chuyển.

Nhưng hắn không có năng lực để vượt cấp mà khiêu chiến.

Mà Diệp Hạo lại có chiến lực Tiên Vương Ngũ chuyển.

Thực lực song phương chênh lệch quá lớn.

Nghe Chu Vân nói thế, Diệp Hạo tiện tay thi thể Bát gia qua cho hắn.

- Cho ngươi đấy.

Ôm thân thể Bát gia, sắc mặt Chu Vân âm trầm xuống.

Lạnh buốt cứng ngắc.

Bát gia đã trở thành một cổ thi thể.

- Ngươi biết mình đang làm gì không?

Chu Vân đỏ hồng mắt quát.

Hắn phẫn nộ cũng không phải vì có tình cảm sâu sắc với Bát gia, mà bởi vì Bát gia có thể liên tục cung cấp kim tiền không ngừng cho hắn.

- Ta rất rõ ràng mình đang làm gì.

Diệp Hạo trả lời.

- Ngược lại ngươi biết rõ ngươi đắc tội với ai sao?

Ánh mắt Chu Vân kinh nghi bất định.

Thần sắc Diệp Hạo quá bình tĩnh.

Chu Vân tin tưởng đây không phải Diệp Hạo đang trang bức với hắn.

Cho nên hắn bỏ lại một câu rồi rời đi.

- Có gan ngươi đừng rời Tiêu Dao Thành.

Chu Vân cảm thấy chuyện này phải nói cho phụ thân hắn biết.

Dạng đệ tử quyền quý như Chu Vân vẫn có chút nhãn lực.

Trong tiềm thức hắn cảm thấy Diệp Hạo không đơn giản, cho nên trước khi làm rõ thân phận của Diệp Hạo hắn sẽ không tùy tiện động thủ.

- Ngươi đến cùng có thân phận gì?

Quán Quán nhìn Diệp Hạo tò mò, hỏi.

- Chỉ là hạng vô danh tiểu tốt thôi.

- Vô danh tiểu tốt? Ngươi đùa với ta chắc?

Quán Quán mở to hai mắt nhìn nói.

Diệp Hạo chỉ cười cười rồi chỉ một khối Khoáng Thạch nói.

- Lão bản, khối Khoáng Thạch này bao nhiêu tiền?

- 860 vạn.

- Còn khối này?

- 1800 vạn.

- Thế khối này bao nhiêu?

- 2200 vạn.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo trực tiếp đưa cho lão bản một cái Túi Càn Khôn.

- Ta muốn tất cả ba khối này.

- Bên trong ba cái Khoáng Thạch này có chứa gì vậy?

Quán Quán xông lên hỏi.

- Muốn biết à?

- Đúng vậy.

- Vậy để cho ngươi mở mang chút tầm mắt.

Diệp Hạo cười rồi cắt xuống.

Khối Khoàng Thạch thứ nhất cắt ra một khối vật liệu, khối thứ hai cắt ra được một vị dược tài, khối thứ ba cắt ra được một giọt Tiên Dịch.

- Diệp Công Tử, giọt Mộc Linh Dịch này ngươi có muốn bán không?

Một Thiên Kiêu nhẹ giọng hỏi.

Diệp Hạo lắc đầu

- Ta nguyện ý xuất ra 6000 vạn, ngươi nhìn xem có được không?

Tên Thiên Kiêu không cam lòng hỏi.

- Ta không thiếu tiền.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Cho nên đừng nói về tiền với ta.

Diệp Hạo vô cùng trang bức nói.

Bất quá người nào cũng đều không nói được gì.

Tầm Bảo Chi Thuật của Diệp Hạo quá lợi hại.

Không nói đến Hỏa Linh được Diệp Hạo chọn trúng trước đó, ba khối Khoáng Thạch này đã mang lại cho Diệp Hạo vài ức thu nhập.

- Trở về thôi.

Diệp Hạo duỗi cái lưng mệt mỏi cười nói.

Diệp Hạo muốn đi.

Ai dám đứng ra ngăn cản?

Dù đám Thiên Kiêu rất muốn mua ba món đồ vật mà Diệp Hạo vừa cắt cũng không dám.

Lão Trương hiện tại có chút minh bạch Diệp Hạo tại sao dám ở tại Ngọc Các.

Thật sự, hắn kiếm tiền quá đơn giản.

- Ngươi đi theo ta làm gì?

Diệp Hạo ba người sau khi rời khỏi Ngọc Các phát hiện Quán Quán một mực đi theo sau bọn hắn.

- Ta muốn nhìn một chút các ngươi đang ở chỗ nào.

- Cái này cùng ngươi có quan hệ gì?

- Ta không phải đang muốn sau này có thể tìm tới ngươi sao?

- Đại Tiểu Thư, ta với ngươi đâu có bất cứ quan hệ gì.

- Chúng ta không phải bằng hữu?

- Ngươi lúc nào là bằng hữu của ta?

Diệp Hạo không biết nói gì.

- Dù sao trong lòng ta, ngươi chính là bạn ta.

Quán Quán cười nói.

- Thân làm bằng hữu, ta đi đến chỗ ngươi ở ngồi một chút thì có cái gì không đúng?

Diệp Hạo bất đắc dĩ.

Đành phải mặc cho Quán Quán đi theo.

Không qua bao lâu bọn người Diệp Hạo trở về Ngọc Các, trùng hợp là gặp Tiêu Vũ Hàm cùng Tiểu Tử đi ra khỏi Ngọc Các.

Tiêu Vũ Hàm kinh nghi nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi ở Ngọc Các?

- Ngươi có thể ở đây thì ta không thể?

- Không, ý ta không phải như vậy.

Tiêu Vũ Hàm mới vừa muốn nói ta ở Ngọc Các không tra được tin tức đăng ký của ngươi, nhưng chợt nghỉ nếu nói ra rất dễ để Diệp Hạo hiểu lầm, nên nàng vừa nói một nửa đã ngậm chặt miệng không nói.

- Tiêu Vũ Hàm.

Lúc này Quán Quán từ sau lưng Diệp Hạo đi ra.

- Quán Quán.

Tiêu Vũ Hàm nhìn thấy Quán Quán, ánh mắt trở nên lăng lệ.

- Diệp Công Tử, ngươi biết Tiêu Vũ Hàm?

Quán Quán ý thức được quan hệ Diệp Hạo cùng Tiêu Vũ Hàm không phải bình thường thì thăm dò hỏi.

- Gặp mặt một lần.

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

- Vậy chính là chưa quen thuộc.

Nghe được Diệp Hạo nói như vậy, Quán Quán nói khẽ.

- Vậy ta có thể yên lòng đối phó với cô ta rồi.

- Ngươi và nàng có ân oán?

Diệp Hạo giật mình hỏi lại.

- Đúng vậy.

- Ngươi không cần để ý đến ta.

Diệp Hạo nói xong rồi cất bước đi đi vào đại môn Ngọc Các.

- Diệp Thiên.

Đúng lúc này, Tiêu Vũ Hàm gọi Diệp Hạo lại.

Tiêu Vũ Hàm dáng người cao gầy, vòng eo tinh tế, da thịt trắng noãn. Tự nhiên hào phóng, mười phần Nữ Thần.

- Chuyện gì?

- Tính lần này, hai ta cũng đã gặp nhau ba lần rồi.

Tiêu Vũ Hàm nhìn Diệp Hạo, trong mắt bình tĩnh nói.

Thần sắc Quán Quán hơi thay đổi.

Trực giác nử tử nói cho nàng Tiêu Vũ Hàm có thể sinh ra hứng thú đối với Diệp Hạo.

Như vậy sao được?

Quán Quán nhìn thấy Diệp Hạo lẩn đầu đã cảm thấy Diệp Hạo thần bí. Mà hiện tại ngoài cảm giác thần bí ra còn rất cường đại, dạng nam nhân như thế này sao có thể tiện nghi cho Tiêu Vũ Hàm?

Bạn cần đăng nhập để bình luận