Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2727: Bạch Linh Lung

- Đóa Ngọc Điệp này bán thế nào?

Diệp Hạo chỉ vào một đóa hoa sặc sỡ màu sắc hỏi.

Nghe vậy một lão nông vươn ra ba ngón tay nói.

- Một trăm giọt Thần Vương dịch.

Trong lòng Diệp Hạo tính toán một hồi mới nói.

- Mười giọt.

Lão nông kia tức giận đến mức trừng mắt nhìn Diệp Hạo nói.

- Có ai trả giá như ngươi không?

- Bộ rễ của đóa Ngọc Điệp này đã bị hư tổn, bằng không vẫn có thể bán được tám mươi giọt Thần Vương dịch.

Diệp Hạo chỉ đóa Ngọc Điệp nói.

- Ngươi vì che giấu đóa Ngọc Điệp bị hư hại mà sử dụng thần sáp, mà thần sáp lại chính là vật hủy hoại trí mạng đối với Ngọc Điệp, nếu ngươi không tin, ngươi cứ thử bỏ bộ rễ thần sáp ra đi.

Lão nông giật mình.

- Ngươi... Ngươi.

- Đại gia, ta cho ngươi mười giọt Thần Vương dịch đã nể mặt ngươi lắm rồi.

Diệp Hạo thấp giọng nói.

- Ngươi nói xem, nếu ta ra giá hai giọt, đóa Ngọc Điệp này còn có thể bán được không?

Hành vi của lão nông này khiến Diệp Hạo rất khinh thường, đây cũng là lý do vì sao Diệp Hạo muốn ép giá. Trên thực tế đóa Ngọc Điệp này vẫn có thể bán với giá từ ba mươi đến năm mươi giọt Thần Vương dịch.

Đúng rồi, Thần Vương dịch bây giờ cũng không còn trân quý như trước đó nữa.

- Đừng, đừng, đừng.

Lão nông này là tộc nhân bản địa của Thanh Khâu tộc. Nếu Diệp Hạo hô thật, sau này hắn nào có thể lăn lội ở Thần Vực được nữa?

- Cho ngươi.

Diệp Hạo ném cho lão nông kia một túi càng khôn.

Lão nông không cam lòng nói.

- Mười giọt Thần Vương dịch có phải quá ít hay không?

- Ngươi có biết ban đầu ta cũng không định đưa cho ngươi?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Lão nông cắn răng đưa đóa Ngọc Điệp kia cho Diệp Hạo.

- Thành giao.

Diệp Hạo cười híp mắt cất đóa Ngọc Điệp vào rồi tiếp tục đi tới của hàng tiếp theo.

Diệp Hạo chọn cũng không nhiều, bằng không cũng khiến mọi người chú ý rồi.

- Trâm hoa này bán thế nào?

Diệp Hạo đi tới quầy hàng của một thiếu nữ nọ, chỉ vào một tram hoa hỏi.

Trâm hoa này cũng không phải là một vật phẩm trang sức bình thường, ẩn chứa trong đó là trận pháp bảo vệ.

Diệp Hạo không quan tâm đến trận pháp bảo vệ trong đó, đối với Diệp Hạo mà nói hắn chỉ cần tiện tay luyện chế, đều sẽ mạnh hơn thiếu nữ này luyện chế.

Thứ hắn quan tâm là kiểu dáng của tram hoa.

Rất mới lak.

Diệp Hạo muốn mua về cho Đường Phiên Phiên.

- Công tử ngươi thật có ánh mắt.

Thiếu nữ kia vừa nói vừa lấy xuống trâm hoa đưa cho Diệp Hạo.

- Trâm hoa này chỉ cần ba trăm vạn thượng phẩm thần thạch.

Diệp Hạo nhìn một hồi, cuối cùng cũng gật đầu một cái.

- Ta lấy.

- Ta giúp công tử bọc lại.

Thiếu nữ kia vui mừng nói.

Chi phí để tạo ra trâm hoa này chỉ có hai trăm tám mươi vạn, sau khi bán ra ngoài sẽ lời được hai mươi vạn.

Mà đúng lúc này một thiếu nữ bạch y đi tới.

- Trâm hoa thật đẹp.

Thiếu nữ bạch y vừa nói xong liền đoạt lấy trâm hoa từ trong tay cô gái kia.

- Trâm hoa này...

Nữ tử kia vừa nói đến đây, thiếu nữ áo trắng đã ngắt lời.

- Trâm hoa này ta muốn.

- Nhưng trâm hoa đã bị vị công tử này mua trước rồi.

Nữ tử kia khó xử nói.

- Ta nhìn trúng trâm hoa này.

Nữ tử bạch y cao ngạo nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi nhìn trúng nó thì có liên quan gì tới ta?

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Ngươi... ngươi có biết ta là ai không?

Nữ tử bạch y vừa nói đến đây, Diệp Hạo liền lắc đầu nói.

- Ta không hứng thú đến việc biết ngươi là ai. Ta chỉ biết cây trâm hoa này là ta nhìn thấy trước.

Nói đến đây Diệp Hạo chộp lại trâm hoa trong tay thiếu nữ bạch y rồi đưa cho nữ tử kia nói.

- Bọc lại cho ta.

- Ngươi.

Nữ tử bạch y tức giận.

- Ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh.

Nữ tử bạch y nói đến đây, trong tay liền xuất hiện một cây roi.

Roi hóa thành một tia điện quất về phía trên mặt Diệp Hạo.

Âm thanh kinh khủng vang dội toàn trường. Mắt thấy chuẩn bị đánh trên mặt Diệp Hạo, bỗng bị một đôi tay mạnh mẽ bắt lại.

Trên mặt thiếu nữ bạch y tràn đầy chấn kinh, nàng biết rất rõ uy lực của cây roi này. Nhưng bây giờ lại bị thanh niên trước mặt dễ dàng tóm vào trong tay?

Điều này nói rõ cái gì?

Nàng hiểu rất rõ.

Khi nàng đang định nói mới hoảng sợ phát hiện cây roi da đang từ từ nát ra.

Phốc!

Thiếu nữ bạch y liền phun ra một ngụm máu tươi. Phải biết cây roi da này là do nàng tế luyện mà thành. Hiện giờ roi dã bị phá hủy, tinh thần của nàng đương nhiên cũng bị trọng thương.

Tu sĩ bốn phía nhao nhao nhìn lại.

- Đây không phải là Cầm cô nương sao?

- Đúng vậy.

- Tiểu tử này sắp gặp đại họa rồi.

- Cầm cô nương là ai?

- Cầm cô nương là thị nữ của Bạch Linh Lung tiểu thư.

Diệp Hạo giật mình.

Sao lại kéo vào Bạch Linh Lung?

- Ngươi xong rồi.

Thiếu nữ bạch y chỉ vào Diệp Hạo tàn bạo nói.

Mà đúng lúc này một nhóm tướng sĩ khoác khôi giáp chạy tới.

- Cầm cô nương, xảy ra chuyện gì?

Một tướng sĩ cầm đầu mở miệng hỏi.

- Tiểu tử này hành hung ta.

Thiếu nữ bạch y chỉ vào Diệp Hạo nói.

- Dám hành hung với Cầm cô nương, ta thấy ngươi chán sống rồi.

Tướng sĩ kia nói đến đây liền vung tay lên nói.

- Mang đi.

- Chờ đã.

Nữ tử trước gian hàng không thể tiếp tục nhìn nổi mà nói.

- Chuyện gì?

Tướng sĩ kia nhìn về phía nữ tử kia nói.

- Các ngươi không thèm tra hỏi phân rõ trắng đen đã đòi mang người đi, xin hỏi ai cho các ngươi cái quyền đó?

- Ngươi có ý gì?

Tướng sĩ kia trầm mặt nói.

- Vừa rồi vị công tử này đến mua trâm hoa của ta, là do vị Cầm cô nương này nửa đường chen vô đòi lấy.

Nữ tử kia quét mắt toàn trường một cái, quang minh lẫm liệt nói tiếp.

- Sau khi vị công tử này từ chối, Cầm cô nương cầm roi da quất vào mặt vị công tử này, thử hỏi dưới tình huống như vậy chẳng lẽ ngay cả quyền được phản kích cũng không có?

Toàn trường xôn xao!

Có thể nói chín mươi chín phần trăm tu sĩ xung quanh đều không biết chuyện gì đã xảy ra. Mà theo âm thanh êm tai của nữ tử phát ra, bọn họ mới biết được vì sao Diệp Hạo lại xuất thủ với Cầm cô nương.

Là do Cầm cô nương làm việc quá ngang ngược bá đạo.

- Ngươi có dám chịu trách nhiệm với lời nói của mình không?

Tướng sĩ kia nghiêm mặt nói.

Dù gì Cầm Nhị cũng đại biểu cho hình tượng của Bạch Linh Lung.

- Ta đương nhiên chịu trách nhiệm với lời nói của mình.

Nữ tử kia nghiêm túc nói.

Tướng sĩ kia bỗng cảm thấy khó xử. Mà đúng lúc này một thiếu nữ mang theo lụa mỏng bỗng xuất hiện giữa sân.

Thiếu nữ này, như mộng như ảo, không thể thấy rõ dung nhanh. Nhưng chỉ nhìn mỗi hình dáng của nàng, cũng biết đây chính là một vưu vật tuyệt thế.

- Bạch tiểu thư.

Tướng sĩ kia vội vàng hành lễ.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động. Bạch tiểu thư?

Chẳng lẽ nữ tử này là Bạch Linh Lung hay sao?

Diệp Hạo để ý thấy Bạch Linh Lung nắm giữ một thân pháp cực kỳ đặc biệt, loại thân pháp này khiến cho mọi người có cảm giác nàng không ở đây.

- Tiểu thư.

Cầm Nhị kinh hoảng hành lễ với Bạch Linh Lung.

Bạch Linh Lung thản nhiên nhìn nàng một cái nói.

- Cầm Nhị, ngươi biết ta ghét nhất cái gì không?

Nghe đến đây Cầm Nhị lập tức quỳ mạnh xuống.

- Mong tiểu thư cho ta một cơ hội.

- Từ hôm nay trở đi ngươi không còn là thị nữa của ta nữa.

Bạch LinhLung nói xong câu đó liền nhìn về phía thiếu nữ trước gian hàng.

- Ngươi có thể giữ vững tính chính nghĩa, điêm ấy ta rất vui mừng, không biết ngươi có hứng thú làm thị nữ của ta không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận