Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2972: Ngươi Trêu Chọc Không Nổi.

Một khi pháp chỉ tiêu hao hết năng lượng, hậu quả chắc chắn sẽ không chịu nổi.

- Đều tại ngươi.

Lúc này Chung Khánh Chi chỉ vào Diệp Hạo tức giận nói.

- Nếu không phải vì gặp ngươi mà trễ nải một chút thời gian, chúng ta làm sao có thể liên tiếp đụng phải tinh vụ chứ?

- Ngươi cho rằng tốc độ di chuyển của tinh vụ rất nhanh sao?

Diệp Hạo nói mà không có biểu cảm gì nói.

- Dù các ngươi không chậm trễ chút thời gian kia, các ngươi vẫn sẽ gặp những tinh vụ này.

- Đừng có mà biện minh cho lỗi của mình.

Chung Khánh Chi gầm thét lên về phía Diệp Hạo.

- Bây giờ chúng ta có lẽ đã xong đời rồi đấy.

- Pháp chỉ Cấm Kỵ cảnh trên người của ta cũng có.

Diệp Hạo nói xong liền lấy ra một tấm pháp chỉ.

Chung Khánh Chi lập tức tịt ngòi.

- Quá tốt rồi, có tấm pháp chỉ này chúng ta có lẽ sẽ thoát ra được.

Đường Đức Nguyên nhìn thấy pháp chỉ trong tay Diệp Hạo vui mừng nói.

Đường Đức không sợ chết, vấn đề là đám người Trần Bán Nguyệt là tương lai của Minh Nguyệt tông.

Nếu bọn họ chết hết, Minh Nguyệt tông cũng sẽ đứt luôn.

May mắn rằng ở khu vực này không còn gặp tinh vụ nữa.

Điều này khiến Đường Đức Nguyên đang căng thẳng tột độ cũng thở dài một hơi.

- Đáng tiếc.

Chung Khánh Chi nhìn Diệp Hạo một cái nói.

- Đáng tiếc cái gì?

Một thanh niên không hiểu hỏi.

- Không cần sử dụng tấm pháp chỉ trong tay hắn.

Chung Khánh Chi liếc qua Diệp Hạo.

- Ta lại quên mất nguồn gốc của tấm pháp chỉ này.

Thanh niên kia bừng tỉnh đại ngộ.

- Đúng vậy, tiết kiệm được một tấm pháp chỉ Cấm Kỵ cấp.

- Hời cho hắn quá.

Đối với lời châm chọc khiêu khích của đám thanh niên này, sắc mặt Diệp Hạo cũng không hề có biết hoá gì.

- Tất cả im miệng cho ta.

Trần Bán Nguyệt quát lớn.

Đám người toàn bộ đều ngẩn ra.

Bọn họ không ngờ Trần Bán Nguyệt trước đó đứng ở cùng chiến tuyến với bọn họ vì sao trong nháy mắt đã đứng về phía Diệp Hạo.

Thật không thể tin được.

- Không được phép vô lễ với Diệp công tử.

Sau khi bỏ lại những lời này, Trần Bán Nguyệt đi tới bên người Diệp Hạo.

- Diệp công tử, các sư đệ sư muội không hiểu chuyện, mong ngươi đừng trách.

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Trần Bán Nguyệt một cái.

- Dù sao ta còn phải cảm tạ các ngươi, nào dám trách móc chứ?

Nữ tử Trần Bán Nguyệt này thoạt nhìn cũng không phải loại ngực to não nhỏ.

Bởi vì thông qua việc Diệp Hạo lấy ra pháp chỉ Cấm Kỵ cấp, nàng liền biết tông môn của Diệp Hạo có cường giả Cấm Kỵ cấp.

Mà vô luận bàn về cấp độ thế lực Cấm Kỵ cấp nào, chắc chắn cũng sẽ không thua kém gì Minh Nguyệt tông.

Một tông môn có cường giả Cấm Kỵ và không có cường giả Cấm Kỵ chính là hai thế lực có địa vị hoàn toàn khác nhau.

Điểm ấy Trần Bán Nguyệt vẫn thấy rõ!

Đây cũng là lý do vì sao Trần Bán Nguyệt lại nhiệt tình với Diệp Hạo.

- Diệp công tử không thấy phiền là tốt rồi.

Nghe vậy Trần Bán Nguyệt thở phào nhẹ nhõm nói.

Con đường sau đó Trần Bán Nguyệt và Diệp Hạo nói chuyện vui vẻ với nhau.

Mà Trần Bán Nguyệt cũng vô tình cố ý nghe ngóng thân phận Diệp Hạo, nhưng mỗi lần đều bị Diệp Hạo lấp liếm cho qua.

Sau một ngày Thiên Hành thú cũng đi tới Thiên Long tinh.

Đường Đức Nguyên thu Thiên Hành thú vào trong tiểu thế giới của mình rồi mang theo đám người Trần Bán Nguyệt tới Bách Tuế thành.

Đây là một toàn thành trì Bách Tuế sơn tạo ra.

Sau khi đến toà thành trì này, đám người Trần Bán Nguyệt giống như nhà quê lần đầu lên phố, đi đâu cũng đều cảm thấy mới lạ.

- Nhớ kỹ, sau khi đi tới nơi này, nhất định không thể tùy tiện.

Đường Đức Nguyên cảnh cáo nói.

- Có khi sẽ trêu chọc phải người mà Minh Nguyệt tông chúng ta không trêu chọc được, biết không?

Đám người nhao nhao nói vâng dạ.

- Mấy người các ngươi đi trà lâu chờ ta, ta đi tìm người khơi thông quan hệ.

Đường Đức Nguyên chỉ về phía một toà trà lâu đằng trước nói khẽ.

Thật ra Trần Bán Nguyệt bọn họ đều có năng lực tiến vào Bách Tuế sơn, nhưng các nàng muốn đường đường chính chính trở thành đệ tử chân truyền của Bách Tuế sơn.

Vô luận là ngoại môn đệ tử hay là đệ thử nội môn, đối bọn hắn mà nói cũng không có bao nhiêu giá trị.

Đám người Trần Bán Nguyệt đi tới lầu hai lền chọn một vị trí gần cửa sổ.

- Ta nghe nói tiêu chuẩn tuyển chọn của Bách Tuế sơn năm này còn nghiêm khắc hơn.

- Đúng vậy, tiềm năng không từ Cấm Kỵ trở lên căn bản không có tư cách trở thành đệ tử chân truyền.

- Tiêu chuẩn của Bách Tuế sơn tiêu có phải quá cao rồi không?

- Cao? Phải biết ngươi nửa đường chen vào, Bách Tuế sơn cho ngươi cơ hội đã không tệ lắm rồi. Hơn nữa độ trung thành của đệ tử nửa mùa cũng phải tính toán nữa.

- Tiêu chuẩn của đệ tử nội môn thì sao?

- Tiêu chuẩn của đệ tử nội môn yêu cầu tiềm năng ở Cấm Kỵ cảnh sơ kỳ.

- Nếu nói như vậy chẳng phải đệ tử ngoại môn yêu cầu Nửa Bước Cấm Kỵ sao?

- Đúng vậy.

- Nếu như vậy cũng không có bao nhiêu tu sĩ có thể tiến vào Bách Tuế sơn?

- Đúng vậy.

Đám người Trần Bán Nguyệt nghe đến đây, cả đám đều bị choáng váng.

Trong đám bọn họ, người có tiềm năng cao nhất chính là Trần Bán Nguyệt, thế nhưng tiềm năng của Trần Bán Nguyệt cũng chỉ là Nửa Bước Cấm Kỵ.

Nói cách khác Trần Bán Nguyệt cũng chỉ có thể thành đệ tử ngoại môn.

Về phần đám người Chung Khánh Chi, ngay cả tư cách làm đệ tử ngoại môn cũng không có.

Phải biết trước đó bọn họ đều muốn trở thành đệ tử chân truyền.

- Vị trí này chúng ta muốn.

Đúng lúc này một thanh âm lạnh như băng vang lên trong tai đám người Chung Khánh Chi.

- Cút.

Chung Khánh Chi mang tâm tình phiền não quát lớn.

- Cút? Đã nhiều năm rồi ta chưa từng được nghe chữ này.

Một thanh niên đầu trọc hừ lạnh nói.

Bị thanh niên đầu trọc nhìn chằm chằm, không biết vì sao Chung Khánh Chi có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

- Báo Tử.

- Đoạt Mệnh thủ, Báo Tử.

- Báo Tử lấy được lệnh bài ngân sắc đấy.

- Tiểu tử này kết thúc rồi.

Nghe tu sĩ bốn phía thảo luận mồ hôi lạnh trên trán Chung Khánh Chi lập tức chảy xuống.

- Thật... Thật xin lỗi.

Khi nói câu này, toàn thân Chung Khánh Chi đều đang run rẩy.

- Ngươi cảm thấy một câu thật xin lỗi là có thể bỏ qua được chuyện này sao?

Báo Tử hài hước nói.

- Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua chuyện này?

Trần Bán Nguyệt đứng lên.

Ánh mắt của Báo Tử dừng ở trên người Trần Bán Nguyệt ba giây, tiếp đó ánh mắt lướt qua tia dâm tà nói.

- Đơn giản, ngươi ngủ cùng ta một lần, chuyện này liền bỏ qua đi.

- Chúng ta nguyện ý bồi thường.

Trần Bán Nguyệt trầm giọng nói.

Nàng không dám trách cứ đối phương.

Người lấy được lệnh bài ngân sắc.

Tương lai không có bất ngờ gì xảy ra có thể đặt chân đến Siêu Thoát cảnh.

Người như vậy, đừng nói các nàng, cho dù là tông môn cũng không dám trêu chọc.

- Một là giết hết tất cả sư đệ sư muội ngươi, hai là ngươi ngủ cùng ta một lần, bây giờ ngươi có thể lựa chọn.

Khi nói câu này, trên người Báo Tử tản ra một tia khí thế đáng sợ.

Trần Bán Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng truyền tới từng đợt va chạm, một loại đau đớn khó có thể tưởng tượng được tràn ngập toàn thân nàng.

- Cút.

Đúng lúc này một âm thanh lạnh như băng phá vỡ toàn trường.

Ánh mắt của Báo Tử không khỏi rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Ngươi biết ngươi nói cái gì không?

- Ta biết rất rõ ta đang nói cái gì. Chỉ là ngươi biết ngươi đang nói chuyện với người nào không?

Diệp Hạo nó đến đây, thần niệm kinh khủng hoá thành uy áp ngập trời bao phủ toàn thân Báo Tử.

Báo Tử cảm giác huyết dịch toàn thân mình đều đã ngừng vận chuyển.

- Ngươi là ai?

Báo Tử hoảng sợ.

- Là người mà ngươi không thể trêu chọc nổi.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận