Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1952: Đồng Tộc Chất Vấn

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Còn ba khắc nữa là đến nữa thời gian dự định, ánh mắt Diệp Hạo nhìn trên một số Nhân Tộc .

- Tại sao các ngươi còn không rời khỏi đây?

Diệp Hạo truyền âm cho những Nhân Tộc này.

-Ta muốn xem thử có thể giúp được gì không ?

Một trung niên đáp lại nói.

Diệp Hạo giật mình

-Khu vực này bày trí trận pháp Bán Thần cấp, các ngươi nếu không rời khỏi thì ta không dể thi triển .

Sắc mặt trung Niên kia biến đổi, lập tức truyền âm cho Diệp Hạo.

-Tất cả cẩn thận.

Hắn nói xong rồi dẫn theo mười mấy Nhân Tộc rời khỏi.

Vị trung niên này là Tông chủ của một Tông Môn, lần này đến đây dẫn theo môn nhân đi trải nghiệm .

Sau khi trung niên rời khỏi, mấy chục Nhân Tộc khác cũng lục đục rời đi, nhưng cũng còn mười mấy người không chịu đi.

-Ta muốn chứng kiến tên ác ma như ngươi vẫn lạc thế nào?

-Nhân Tộc vì ngươi mà bị bêu xấu, ngươi phải bị lột da róc xương, biết không?

- Nếu ta là ngươi thì sẽ lấy chết tạ tội.

Khiến Diệp Hạo không ngờ rằng mười mấy tên Nhân Tộc này lại trực tiếp phun ra lời cay độc như vậy.

-Im miệng.

Thạch Nam tức giận quát.

-Các ngươi có thể lựa chọn không giúp đỡ, cũng có thể lựa chọn bàng quang , nhưng các ngươi không nên phun ra những lời như thế.

-Im miệng? Ngươi có tư cách gì bắt chúng ta im miệng?

-Ngươi cho rằng học sinh Thánh Đức Thư Viện thì có thể cao cao tại thượng à? Không sợ nói cho ngươi biết, bây giờ ta đã đi theo Thương Long tộc.

-Các ngươi dẫn tới mầm họa này cho Nhân Tộc, bây giờ ta muốn xem các ngươi sẽ chết như thế nào?

Thạch Nam tức giận toàn thân run rẩy .

Diệp Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng.

-Không cần vì những tên bại hoại này mà khổ sở.

Lập tức Diệp Hạo truyền âm cho Linh Tuyên Nhi

-Các ngươi mau lui.

-Ta muốn giúp ngươi .

Linh Tuyên Nhi kiên định nói .

-Ngươi không giúp được gì, hơn nữa cũng không cần ngươi hỗ trợ.

Diệp Hạo trầm giọng nói:

-Dưới chân các ngươi có giấu trận pháp Bán Thần cấp, các ngươi nếu ở trong này ta sợ mình không cẩn thận sẽ khiến các ngươi bị thương .

- Trận pháp Bán Thần cấp?

Linh Tuyên Nhi con ngươi co rụt lại.

-Đúng vậy, các ngươi nhanh rời khỏi khu chiến địa này.

-Không cho phép ngươi gạt ta.

Linh Tuyên Nhi nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

-Ta rảnh đến nỗi đi gạt ngươi à .

Linh Tuyên Nhi lúc này mới dẫn tộc nhân rời khỏi.

Còn một phút nữa đến giờ, Diệp Hạo nhìn chung quanh bốn phía một lượt, nói:

-Các ngươi nếu không rời khỏi thì chút nữa cũng đừng cầu xin tha thứ, có cầu xin cũng vô dụng.

Không có ai rời khỏi.

Muốn rời đi mà nói đã sớm rời đi.

Kỳ thật đám Tu Sĩ này vẫn muốn cười nhạo.

Bọn họ không cảm thấy Diệp Hạo có thể là đối thủ của mười vạn tu sĩ .

Trong trường hợp này cho dù Bán Thần cũng có thể đánh giết được.

-Được, thời gian đã đến.

Diệp Hạo nói đến đây, trong mắt lóe lên một đạo hàn quang

-Đi chết hết đi.

Diệp Hạo vừa nói xong, từ chỗ vị trí bọn họ cháy lên hừng hực hỏa diễm đáng sợ, trong nháy mắt bao phủ mười vạn Tu Sĩ, hơn nữa thời gian càng lâu nhiệt độ còn đang tăng cao hơn.

"A!"

- Nóng chết!

- Ai cứu ta với ?

- Ta chỉ muốn xem náo nhiệt thôi!

Tu vi không đến Tiên Vương cảnh chưa chịu được một lần hô hấp đã bị thiêu thành tro tàn, mà dù tu sĩ Tiên Vương cảnh kiên trì cũng cực kỳ vất vả.

- Mạc Kháng, Tinh Văn, trận pháp các ngươi bố trí đâu?

Đằng Vân gầm thét.

- Trận pháp ta bố trí mất hiệu lực.

- Trận pháp ta bố trí không thể vận chuyển.

- Có người động tay chân trên trận pháp của bọn ta.

Đám trận đạo sư vừa mở miệng, sắc mặt Đằng Vân âm trầm như nhỏ nước.

-Vậy các ngươi nói cho ta biết bây giờ phải làm sao?

-Cho dù Trận Pháp gì cũng có cực hạn.

Tinh Văn mở miệng nói

-Chúng ta cùng nhau xuất thủ nói không chừng có thể phá vỡ.

-Không thể tìm ra Trận Nhãn à?

Đằng Vân vừa nói xong thì thấy vẻ mặt xấu hổ của Tinh Văn và đám trận đạo cao thủ, Đằng Vân làm sao không biết bọn họ tìm không được.

Đằng Vân cố gắng trấn tĩnh lại, rống to.

-Mọi người cùng nhau xuất thủ một chỗ, dùng man lực phá trận pháp.

Gần mười vạn tu sĩ lúc này thi nhau đánh về bốn phía .

Thế nhưng sau một khắc bốn phía vang lên tiếng kêu thảm .

- Ngươi mẹ nó có phải mù không?

- Ngươi dám đánh ta?

-Đã sớm biết tiểu tử ngươi rắp tâm hại người, không ngờ ngươi lại có can đảm tấn công ta.

Nhìn đám Tu Sĩ tự tàn sát lẫn nhau, Đằng Vân có loại cảm giác mơ hồ .

- Chuyện gì thế này?

- Huyễn Trận.

- Còn có Mê Trận.

- Đối phương bố trí Huyễn Trận ở bốn phía.

- Đáng chết.

- Trận tròng trận rồi.

Trong lòng Đằng Vân sinh ra cảm giá không tốt

- Vậy làm sao bây giờ?

- Năng lượng cũng không phải vô duyên vô cớ mà có, đợi đến lúc năng lượng phiến địa vực này tiêu hao hết thôi.

Mạc Kháng nói đến đây thì ngừng lại, nhưng Đằng Vân lại hiểu ý hắn.

Chờ đợi.

Đợi đến khi năng lượng trong Trận Pháp tiêu hao gần hết.

Đây không phải chờ chết sao?

Đương nhiên nói chờ chết cũng không thích hợp.

Bởi vì Trận Pháp công kích trên diện rộng, uy lực không mạnh bao nhiêu, nói cách khác đợi đến lúc năng lượng hao hết, Đằng Vân bọn họ cũng sẽ không có việc.

Trung tâm Trận Pháp, Diệp Hạo lấy ra chín đàn hương thô to, sau đó dùng đầu ngón tay điểm hỏa đốt lên từng cái.

-Đây là cái gì?

Nhìn đàn hương bị đốt sinh ra sương mù tràn ngập bốn phía, Thạch Nam tò mò hỏi.

- Mê hương.

Diệp Hạo nhàn nhạt đáp

- Thứ này được ta chiết xuất từ hương liệu rất cao cấp, cho dù Tiên Vương đỉnh phong cũng có thể hôn mê, nhưng bởi vì phạm vi quá lớn, nên mê đảo Tiên Vương Cao Giai vẫn không thành vấn đề.

Nói đến đây Diệp Hạo trừng Thạch Nam một cái

-Cách mê hương xa một chút.

-Ta chỉ muốn thử xem hiệu quả thôi.

Thạch Nam cười hắc hắc đáp.

-Vật này vào trong cơ thể chung quy vẩn có chút phiền phức.

Diệp Hạo nhìn Thạch Nam nói.

Thạch Nam le lưỡi.

-Ngươi có thể cho ta một cây không ?

-Ngươi muốn cái này làm gì?

-Dùng chơi.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ rồi lấy ra một cây đàn hương nhỏ đưa cho Thạch Nam.

-Mảnh như thế?

Thạch Nam chê ra mặt.

-Cây thiện hương này còn qúy hơn những cây đang đốt nữa đó.

Diệp Hạo cạn lời nói

-Cho dù Đệ Nhất Cảnh cũng có thể gây ra ảo giác.

Đôi mắt Thạch Nam tức khắc phát sáng.

Thạch Nam rất rõ ràng bất cứ đồ vật gì có liên quan đến Bán Thần thì đều rất trân quý.

-Trận Pháp còn có thể duy trì được bao lâu?

Thạch Nam cẩn thận thu hồi mê hương sau đó hỏi.

-Nửa khắc.

Diệp Hạo nói khẽ.

-Sau nửa khắc ta xem chừng sẽ còn lại mấy vạn Tu Sĩ.

-Ừm.

Diệp Hạo nói xong trong tay xuất hiện một nắm Lôi Châu, ném vào trong đám người đó.

Lôi Châu do Diệp Hạo tế luyện trong Hỗn Độn .

Dù Tiên Vương Cao Giai cũng có thể trọng thương.

Diệp Hạo ném Lôi Châu ra giống như từng viên đạn pháo nổ nát những tu sĩ xung quanh.

-Cho ta vài viên đi.

Thạch Nam hưng phấn nói.

-Ta chỉ ném thử xem uy lực nó như thế nào thôi?

Diệp Hạo nói xong đưa cho Thạch Nam mười mấy viên Lôi Châu.

Khiến Diệp Hạo không ngờ là Thạch Nam ném đi hai viên sau đó thu vào trong Càn Khôn Túi.

-Ngươi như vậy không phải có chút quá đáng à?

Diệp Hạo bó tay với bà cô này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận