Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2514: Nghe Nhầm Đồn Bậy A

Nghe vậy vài Thần Vương kiêu căng khó thuần bên cạnh Phi Ưng tức giận.

- Ngươi nói cái gì?

Một Thần Vương một bên có bốn ngón tay chỉ vào Diệp Hạo, trong mắt đều là sát ý dữ tợn.

- Bốn ngón tay, chỗ này có phần cho ngươi nói chuyện sao?

Phi Ưng trừng mắt nhìn Thần Vương kia một cái nói.

- Đại ca, Diệp Hạo cùng lắm chỉ là một tiểu nhị tóc bàng, ngươi cần gì phải khác khí với hắn như vậy?

Bốn ngón tay cười lạnh nói.

Ngay khi bốn ngón tay nói xong một cỗ khí thế kinh khủng gia tăng đến trên người bốn ngón tay. Bịch một tiếng bốn ngón tay còn chưa kịp phản ứng đã quỳ xuống trước mặt Diệp Hạo. Hắn theo bản năng muốn đứng dậy nhưng ngay lúc đó một cỗ khí thế lại gia tăng lên người hắn.

Bốn ngón tay cảm thấy lưng mình như bị đề bởi một ngọn núi lớn, chưa qua vài lần hô hâp hắn đã cảm thấy thân thể mình đang bị ép vỡ. Phi Ưng tiến lên một bước muốn giúp bốn ngón tay giảm bớt cỗ khí thế này nhưng khi xuất thủ hắn lại lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

- Cỗ khí thế này... ?

- Phi Ưng, ngươi cùng lắm chỉ mới đặt chân tới Thần Vương cảnh đỉnh phong thôi, khoảng cách đến đỉnh phong thật sự còn thiếu một khoảng rất dài.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Hơn nữa dù ngươi có thật sự đạt được đỉnh phong chi cảnh, ngươi cảm thấy ngươi có thể chống đỡ được cỗ khí thế này sao?

Lúc này Diệp Hạo vận dụng thực lực Thần Vương cực hạn. Mà cực hạn này đương nhiên còn hơn cả đỉnh phong chi cảnh.

A!

Đúng lúc này cỗ khí thế làm đứt đoạn tứ chi cột sống hắn khiến cả người hắn giống như một con chó chết co quắp trên mặt đất.

- Diệp tông chủ, ngươi không cảm thấy ngươi làm hơi quá đáng sao?

Phi Ưng lạnh lẽo nói.

- Quá đáng còn ở đằng sau.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Phi Ưng, bây giờ ngươi tự tay giết Ngốc Ưng, ân oán giữa chúng ta cùng bộ lạc Phi Ưng sẽ xóa bỏ, bằng không ta cũng không thèm để ý tới bộ lạc Phi Ưng của các ngươi nữa mà xóa sổ nó đấy.

- Ta và Ngốc Ưng đã bái huynh đệ sống chết có nhau.

Phi Ưng vừa sợ vừa giận nhìn Diệp Hạo nói. Phi Ưng có thể dựa theo Diệp Hạo nói mà làm sao?

Nếu hắn giết Ngốc Ưng, bộ lạc Phi Ưng sẽ chỉ còn trên danh nghĩa.

Vì sao?

Trên thực tế bộ lạc Phi Ưng là do thế lực của mười đại Thần Vương hợp thành.

Trong đó có một chi là dưới quyền Ngốc Ưng. Có thể thất chi bộ lạc này một khi biết chuyện sẽ còn đi theo Phi Ưng sao?

Hơn nữa mấy chi còn lại sẽ nhìn như thế nào về Phi Ưng đây?

Khi nghĩ tới đây Phi Ưng đột nhiên nhận ra được điều gì đó.

- Diệp tông chủ, là ngươi không cho bộ lạc Phi Ưng chúng ta một con đường sống sau?

Phi Ưng nhìn Diệp Hạo bi phẫn nói. Phi Ưng giết Ngốc Ưng bộ lạc Phi Ưng sẽ sụp đổ, nhưng nếu hắn không giết Ngốc Ưng phía bên Viêm Hoàng tông sẽ xuất thủ.

- Ngươi muốn máu chảy thành sông hay muốn sụp đổ, quyền quyết định này nằm trong tay ngươi.

Diệp Hạo biết Phi Ưng đã nhìn ra dương mưu của mình. Đúng vậy. Đây chính là dương mưu.

- Không thể cho bộ lạc Phi Ưng ta một cơ hội sao?

Phi Ưng khổ sở nói. Bộ lạc Phi Ưng thật vất vả mới có quy mô như ngày hôm nay, hắn không muốn để những tâm huyết bao nhiêu năm nay lại uổng phí như vậy.

- Ngốc Ưng ngang ngược càn rỡ một chút ta có thể tha thứ, nhưng hắn ngàn không nên vạn không nên nhục nhã Tô tông chủ.

Diệp Hạo trịnh trọng nói.

- Được rồi, bây giờ ngươi có thể ra quyết định.

- Diệp tông chủ, không có đường sống vẹn toàn sao?

Phi Ưng nhìn Diệp Hạo hỏi.

- Không có.

Diệp Hạo gật đầu.

- Vậy ngươi đi chết đi.

Phi Ưng nói đến đây dao găm giấu trong ống tay áo liền trượt xuống, hắn mang theo dao găm ngâm nọc độc đâm tới ngực Diệp Hạo. Nếu đâm thành công, Diệp Hạo không chết cũng phải trọng thương.

- Cẩn thận.

- Diệp Hạo.

- Phi Ưng, ngươi muốn chết hay sao?

Đám người Chung Cẩm Thành thấy một màn như vậy lập tức quát to lên. Nhưng bởi vì khoảng cách giữa Diệp Hạo và Phi Ưng thực sự quá gần nên Diệp Hạo căn bản không có thời gian kịp phản ứng. Mắt thấy dao găm của Phi Ưng còn cách Diệp Hạo ba centimet đột nhiên bị một tấm chắn vô hình chặn lại.

Tiến lên không được. Dù Phi Ưng vận dụng toàn bộ pháp lực cũng không thể đâm xuyên được. Mà ngay lúc này trong tai hắn vang lên tiếng Diệp Hạo nói chuyện.

- Ngươi đâm đủ chưa?

- A!

Lúc này Phi Ương mới phát hiện thời gian bên người Diệp Hạo trôi qua rất chậm. Khi Phi Ưng muốn lui về sau mới nhận ra mình bị một cỗ lực lượng vô danh giam cầm không gian bốn phía.

Sắc mặt Phi Ưng sắc tái mét. Lúc này Diệp Hạo bắt đầu xuất thủ. Trên quả đấm của hắn lượn lờ năng lượng kim thân. Bởi vậy có thể tưởng tượng được một quyền như vậy mạnh cỡ nào.

Phi Ưng cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát. Bởi vì khi hắn phun ra máu tươi đồng thời còn kèm theo một chút thịt nát. Phi Ưng giãy dụa đang định đứng lên bỗng một bóng người từ trong bóng tối vọt ra. Chính là Thần Vương Kinh Vĩ mà Diệp Hạo thu phục được từ trong cổ chiến trường.

Kinh Vĩ đạp một cước lên trên ngực Phi Ưng, trong mắt lộ ra sát ý dữ tợn nói.

- Phi Ưng, ta thấy ngươi chán sống rồi đấy.

- Dừng tay.

- Dám đối ta đại ca bất kính.

- Các huynh đệ, chặt hắn.

Mấy Thần Vương đi theo Phi Ưng tức giận đang chuẩn bị động thủ bỗng từ trong ánh mắt Kinh Vĩ toát ra khí lạnh lẽo. Ánh mắt lạnh như băng giống như có thể đông cứng toàn thế gian. Trên thực tế mấy người Ban Ưng đều bị đông lạnh ngay tại chỗ.

- Băng nhãn.

- Không ngờ lại có thể gặp được băng nhãn trong truyền thuyết, nghe nói nếu tu luyện băng nhãn đến cực hạn, cho dù là thời không cũng có thể ngưng kết được.

- Chỉ là không biết vị xuất thủ này là ai?

- Sao ta cảm thấy quen mặt vậy nhỉ? Ta nhớ ra rồi, vị này không phải là lão Thần Vương Kinh Vĩ sao? Nghe nói nhiều năm trước hắn đã tu luyện đến Thần Vương cảnh đỉnh phong.

- Chân chính đỉnh phong sao?

- Đương nhiên là chân chính đỉnh phong chi cảnh rồi, Thần Vương cùng giai không có mấy người có thể là đối thủ của hắn.

- Ban Ưng bọn họ cho dù liên thủ cũng không thể làm đối thủ của Kinh Vĩ được.

- Đúng vậy, hai bên hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.

Đám người Ban Ưng đương nhiên nghe được tu sĩ bốn phía nói chuyện. Về Kinh Vĩ bọn họ đương nhiên cũng biết. Chỉ là bọn hắn không biết từ lúc nào Kinh Vĩ đã đi theo Diệp Hạo rồi?

- Công tử, có muốn giết bọn hắn luôn hay không?

Lúc này Kinh Vĩ nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Diệt cỏ tận gốc.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

Kinh Vĩ lập tức hiểu rõ ý của Diệp Hạo. Sau một khắc uy năng của băng nhãn được Kinh Vĩ phát động đến cực hạn phong ấn toàn bộ đám người Ban Ưng trong tầng bay vừa dày vừa nặng, sau đó Kinh Vĩ đi tới trước mặt đám người Ban Ưng lạnh lùng nói.

- Nghe nói các ngươi đã làm không ít xấu ở Tây Vực.

- Tất cả đều là đồn bậy mà thôi.

Ban Ưng nói gấp. Ban Ưng thật sự đã sợ hãi. Lúc này toàn thân hắn đều bị giam cầm. Có thể nói chính là một con dê đợi làm thịt.

- Có phải nghe nhầm hay không đều không hê quan trọng.

Kinh Vĩ nói xong liền rút ra một thanh thần kiếm đâm vào cổ Ban Ưng, đợi đến khi rút ra ngay vị trí cổ của Ban Ưng cũng phun ra máu tươi, chỉ trong chốc lát nhận thấy Ban Ưng không thể sống được Kinh Vĩ lại bắt đầu làm theo lần lượt lấy máu mấy huynh đệ Phi Ưng, rất nhanh bọn người Ban Ưng không còn động đậy được nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận