Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3324: Rời Đi Ung Thành

Trương Liêu Bình nghĩ một hồi cũng cảm thấy không đúng.

Dù Cẩu Đại Đông làm không nghiêm túc cũng không thể nào lại tệ đến mức có nhiều lỗi sai như vậy.

- Ngươi cảm thấy ta đang vu oan cho ngươi?

Diệp Hạo nhìn Cẩu Đại Đông, ánh mắt tràn đầy vẻ thương hại.

- Ngươi không ngại thì cứ thử kiểm tra xem.

Cẩu Đại Đông âm trầm nhìn Diệp Hạo một cái rồi bắt đầu kiểm tra từng lỗi một, dần dần sắc mặt hắn càng trở nên khó coi.

Bởi vì các điểm mà Diệp Hạo chỉ ra đều là lỗi sai.

- Không thể nào, đây không thể nào là sự thật.

Khi Cẩu Đại Đông kiểm tra đến gần môt trăm lỗi sai, toàn thân hắn đều run rẩy lên.

Nếu như trước đó hắn vẫn chỉ hoiaf nghi, vậy lúc này hắn không có bất kỳ hoài nghi nào nữa.

- Cẩu Đại Đông, đây chính là những gì mà ngươi trả lại cho ta?

Lúc này Trương Thao Thiên núp trong bóng tối hiện thân, ánh mắt hắn nhìn Cẩu Đại Đông tràn đầy lửa giận.

- Thành chủ . . . Ta . . . Ta cũng không biết tại sao lại có nhiều lỗi sai như vậy.

Cẩu Đại Đông khổ sở nói.

Trời có mắt.

Cẩu Đại Đông dù không chịu trách nhiệm, hắn cũng cần có mặt mũi.

- Ý của ngươi là do ta bày trò?

Diệp Hạo không vui nói.

- Không, chỉ trong thời gian ngắn mà ngươi có thể tìm được hạch tâm đại trận, lại còn có thể tìm ra được nhiều lỗi sai sót trong đại trận như vậy, tu vi trận đạo của ngươi tuyệt đối vượt xa ta.

Cẩu Đại Đông tịch mịch lắc đầu nói.

- Lấy thân phận của ngươi làm sao có thể làm chuyện này được chứ?

Thái Tiểu Hoàn há to miệng muốn nói, thế nhưng cuối cùng lại không thể nói cái gì.

Có thể nói cái gì?

Bây giờ ngay cả sư tôn cũng đã thừa nhận không phải là đối thủ của Diệp Hạo trong trận đạo.

- Ngươi biết vì sao lại có nhiều lỗi sai như vậy không?

Diệp Hạo thấy Cẩu Đai Đông nhận sai, trên mặt nở nụ cười.

- Vì sao?

Cẩu Đại Đông thực sự hỏi.

Nói thật Cẩu Đại Đông rất muốn biết rõ vì sao?

- Đó là bởi vì căn cơ trận đạo của ngươi có nhiều lỗi sai, chuyện này cũng giống như ngươi xây một toà nhà nhưng phần nền móng của ngươi tồn tại các loại vấn đề, càng không cần phải nói trong quá trình xây lên còn phát sinh các vấn đề khác.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Kỳ thật rất nhiều lỗi sai trong này ngươi cũng có thể tự tìm ra được.

- A!

Cẩu Đại Đông chấn động.

Diệp Hạo nói cái gì?

Hắn nói căn cơ trận đạo của mình có vấn đề?

- Mong công tử chỉ dạy.

Ngay lập tức Cẩu Đại Đông cung kính thỉnh giáo.

- Không có thời gian, cũng không hứng thú.

Diệp Hạo nhìn Cẩu Đại Đông một cái nhàn nhạt nói.

- Bây giờ ta chuẩn bị xây dụng trận pháp phân biệt Ám tộc, nếu ngươi muốn thì có thể ở một bên quan sát.

- A, có thể chứ?

Cẩu Đại Đông kích động hỏi.

Nếu như nói trước đó Cẩu Đại Đông không quá quan tâm đến trận pháp phân biệt Ám tộc, còn lúc nào tuyệt đối không hề như vậy.

Dần dần, sắc mặt Cẩu Đại Đông trở nên ngưng trọng.

- Sư tôn, sao vậy?

Thái Tiểu Hoàn len lén hỏi.

- Phù văn trận đạo mà Diệp công tử sử dụng đều là Tương Lai cảnh, nhưng rất nhiều phù văn ta xem không hiểu.

Cẩu Đại Đông cười khổ nói.

- Ta cảm thấy mình chẳng khác gì là một tên tầm thường.

- Chuyện này…

Trên mặt Thái Tiểu Hoàn lộ ra thần sắc không thể tin được.

Thái Tiểu Hoàn xem không hiểu thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ ngay cả Cẩu Đại Đông cũng nói xem không hiểu.

- Trình độ trận đạo của Diệp công tử đã đạt đến mức uyên thâm, cả toàn bộ Đệ Bát vực này bao gồm cả Vân Trung Tử cũng không phải là đối thủ của hắn.

- Không thể nào? Vân Trung Tử là đệ nhất trận sư Đệ Bát vực chúng ta đấy.

Thái Tiểu Hoàn chấn động.

- Trình độ trận đạo của Vân Trung Tử quả thật rất cao, nhưng không tới mức ta đọc không hiểu.

- Thực lực của Vân Trung Tử không hề kém hơn chí tôn.

Thái Tiểu Hoàn thấp giọng nói.

Vân Trung Tử, đệ nhất cái thế bảng.

Nghe đồn lúc Vân Trung Tử giao thủ với chí tôn chỉ bại một chiêu.

Đây cũng chính là lý do vì sao Thái Tiểu Hoàn lại nói Vân Trung Tử có thực lực không kém gì chí tôn.

- Nhưng vị này ta xem không thấu.

Cẩu Đại Đông trầm ngâm một hồi nói.

- Nghĩa là sao?

- Ta hoài nghi vị này không phải là thế hệ tuổi trẻ, có thể là lão yêu quái cải lão hoàn đồng.

Cẩu Đại Đông thấp giọng nói.

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Thái Tiểu Hoàn rất tán thành nói.

Lần này Diệp Hạo bố trí trận pháp không phải là kiểu chỉ sử dụng một hai lần, hắn vận dụng không ít vật liệu trận đạo trân quý của Ung thành để bố trí một trận pháp có thể sử dụng rất lâu.

Đợi đến khi hoàn thành là chuyện của ba ngày sau.

- Diệp công tử, khổ cực rồi.

Lúc này Trương Thao Thiên đi tới bên cạnh Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Việc hỏi thăm tin tức ta nhờ ngươi thế nào rồi?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Cho ngươi.

Trương Thao Thiên nói xong liền đưa cho Diệp Hạo một miếng ngọc giản.

Ánh mắt của Diệp Hạo lập tức rơi vào phía trên ngọc giản, sau một khắc ngọc giản vỡ nát, rất nhiều tin tức hoá thành luồng sán tràn vào thức hải của Diệp Hạo.

Diệp Hạo xem sơ qua một lượt rồi chắp tay về phía Trương Thao Thiên.

- Trương thành chủ, cáo từ.

- Cáo từ?

Trương Thao Thiên ngây ngẩn cả người.

- Diệp công tử, trước đó không phải ngươi nói sẽ giúp Ung thành xây dựng vài trận pháp sao?

Trương Trình Trình chần chờ một chút rồi hỏi.

Tại sao lại vội vàng đi như vậy?

- Thế nhưng là cha ngươi không tin ta.

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Trương Thao Thiên nói.

- Diệp công tử, ngươi làm như vậy là giết chết ta đấy.

Trương Thao Thiên nói gấp.

- Ba ngày trước khi ta phát sinh xung đột với Cẩu Đại Đông, ngươi đã đi tới Phủ thành chủ.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ngươi cho rằng ta không biết.

- Chuyện này . . . Chuyện này . . . .

Trong lúc nhất thời Trương Thao Thiên không biết nên nói cái gì.

Cũng đúng lúc này hắn mới nhận ra phía sau Diệp Hạo chắc chắn có một cường giả Kim Thế cảnh sơ kỳ thậm chí là còn cao hơn.

Hắn chỉ nghĩ không đắc tội với cả hai bên, kết quả cuối cuồn vẫn đắc tội với Diệp Hạo.

- Đi.

Sau khi bỏ lại lời này Diệp Hạo liền xé rách không gian rời khỏi.

Nhìn theo bóng lưng biến mất của Diệp Hạo, Thái Tiểu Hoàn kinh ngạc nói.

- Sư tôn, Diệp công tử cứ đi như thế sao?

- Làm sao? Ngươi có ý với Diệp công tử?

Cẩu Đại Đông trêu ghẹo nói.

- Sư tôn, ngươi nói cái gì vậy?

Thái Tiểu Hoàn dậm chân, đỏ mặt nói.

Nhìn thấy bộ dáng của Thái Tiểu Hoàn, Cẩu Đại Đông khẽ thở dài một hơi.

- Tiểu Hoàn, Diệp công tử là thần long trên trời, ngươi chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà thôi.

Cẩu Đại Đông đương nhiên có thể nhìn ra thái độ ba ngày này của Thái Tiểu Hoàn đối với Diệp Hạo.

Đáng tiếc rằng Diệp Hạo căn bản không hề để ý đến Thái Tiểu Hoàn.

Mà thái độ xa lánh này của Diệp Hạo còn khiến Thái Tiểu Hoàn chìm đắm hơn.

- Sư tôn, ta muốn đi ra ngoài một chút.

Thái Tiểu Hoàn trầm ngâm một chút nói.

- Ngươi muốn đi Đan thành?

Cẩu Đại Đông là cáo đã thành tinh, làm sao không nhận ra lúc này Thái Tiểu Hoàn tại sao muốn tới Đan thành?

- Ta muốn đi xem.

Thái Tiểu Hoàn né tránh nói.

- Muốn đến thì đến, nhưng phải nhớ không được rêu rao.

Cẩu Đại Đông nghĩ một hồi nói.

Hắn không lo lắng vấn đề an toàn của Thái Tiểu Hoàn, tốt xấu gì Thái Tiểu Hoàn cũng là Tương Lai cảnh sơ kỳ, ở Đệ Bát vực này cũng coi là một cường giả.

Vả lại mặt mũi hắn vẫn còn, chỉ cần nói tên hắn ra cũng không có bao nhiêu người sẽ làm khó Thái Tiểu Hoàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận