Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3157: Làm Ta Thị Nữ A.

Cũng đúng lúc này Diệp Hạo mở ra hai mắt.

Từ hai con mắt của hắn loé ra sấm sét vang dội, chứa đựng trong ánh mắt là tính huỷ diệt tàn khốc.

- Mâu thuật của ngươi là gì?

Thần Nữ trầm giọng hỏi.

- Vô Thượng mâu.

Diệp Hạo nói xong, hai con mắt loé lên ánh sáng.

Ánh mắt này quét ngang chư thiên;

Ánh mắt này phá vỡ tất cả;

Ánh mắt này đánh vỡ vĩnh hằng.

Thần Nữ không biến nên dùng từ gì để hình dung ánh mắt này.

Đại đạo mà ánh mắt này chứa đựng có thể đè sập cả vạn cổ.

- Vô Thượng mâu tuyệt đối có thể xưng cấm kỵ trong cấm kỵ.

Thần Nữ dùng ánh mắt rực lửa để nhìn Diệp Hạo.

Những năm này Thần Nữ đã gặp qua rất nhiều loại mâu thuật, thế nhưng không có cái nào có thể so được với Vô Thượng mâu.

- Trong thức hải ngươi đã thôi diễn quyền thuật gì?

- Vô Thượng quyền.

- Vậy bây giờ ngươi chuẩn bị tới lôi đài sao?

- Ta cần rèn luyện thân pháp và kiếm quyết của mình.

- Còn đủ thời gian không?

- Thời gian vậy là đủ rồi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Hắn rất tự tin trước khi tranh tài kết thúc hắn có thể ngưng luyện ra thân pháp và kiếm quyết của mình.

Về phần khiêu chiến?

Diệp Hạo cần khiêu chiến từng bước sao?

Hắn trực tiếp khiêu chiến với chí tôn là được.

Người khác không có tư cách này, nhưng Diệp Hạo sẽ không có sao?

...

Thời gian chậm rãi đi qua.

Đường Phiên Phiên một đường hát vang giết tới vị trí ba mươi hai Cái Thế bảng.

Hạo Nguyệt giết tới vị trí bốn mươi hai, Khinh La giết tới vị trí năm mươi lăm.

- Ta thử có thể vọt tới vị trí ba mươi mốt được không?

Đường Phiên Phiên khôi phục lại trạng thái đỉnh phong rồi nhẹ nhàng nói.

- Nếu không thì dừng lại đi.

Hạo Nguyệt khuyên.

Đường Phiên Phiên phải dùng rất nhiều thủ đoạn mới có thể đánh bại vị đứng thứ ba mươi hai kia.

Mà giữa mỗi hạng, sức chiến đấu cũng chênh nhau một đoạn.

- Không thử thì làm sao biết ta không được?

Đường Phiên Phiên nói xong liền nhảy lên lôi đài thứ ba mươi mốt.

Thanh niêm đóng giữ trên lôi đài lãnh đạm nhìn Đường Phiên Phiên một cái.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta, không cần lãng phí sức lực làm gì.

- Ra tay đi.

Đường Phiên Phiên lãnh đạm nói.

- Nếu ngươi đã muốn tự tìm cái chết, cũng đừng trách ta.

Thanh niên kia vừa nói, đồng thời hoá thành một làn khói đen.

Khói đen vọt lên không trung, sau một khắc đã ở sau lưng Đường Phiên Phiên.

Đường Phiên Phiên không quay người, chỉ thét dài một tiếng.

Long Tượng âm ba công.

Môn công pháp này có phạm vi công kích ba trăm sáu mươi độ.

Nàng không nghĩ đối phương có thể tránh được.

Trong miệng thanh niên kia cũng phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Khác biệt là tiếng gầm đó lại giống như quỷ khóc sói gào.

Hai làn sóng âm đụng vào nhau, hai bên đều bắt đầu tiêu hao.

Đường Phiên Phiên không cam lòng yếu thế luân động quyền nghênh đón.

Oanh!

Đường Phiên Phiên lảo đảo lui lại.

Thanh niên kia cũng bị bức lui đến không trung.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía Đường Phiên Phiên.

- Cũng có chút tài năng, nhưng bây giờ đã đến lúc kết thúc rồi.

Nói đến đây phía trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một thế giới đang sợ.

Ở trong thế giới kia, quân đội vong linh người khoác áo giáp, cầm chiến kiếm trong tay, bất cứ lúc này cũng chuẩn bị nghênh chiến.

- Giết.

Khi thanh niên kia dứt lời, xung quanh Đường Phiên Phiên liền hoá thành biển vong linh.

Vô số vong linh tay nắm chiến kiếm công kích về phía nàng.

Đường Phiên Phiên biết đây là vong linh vực của đối phương.

Nàng muốn phá vỡ, một là giết chết những vong linh này, hoặc lấy lực lượng mạnh mẽ hơn xé rách không gian lĩnh vực của hắn.

Đường Phiên Phiên chém giết hết nhóm vong linh này đến nhóm vong linh khác, nàng nhận ra dù mình đánh đến kiệt lực cũn chưa chắc đã giết được hết đống vong linh này.

Vong linh liên tục không ngừng sinh sôi.

Mà lực lượng của nàng lại có hạn.

Quả thật Đường Phiên Phiên biết đối phương không có thể nào liên tục phục sinh, nhưng vấn đề là nàng căn bản đỡ không nổi loại tiêu hao này.

Như vậy chỉ còn có một biện pháp.

Cưỡng ép xé rách lĩnh vực này.

- Giết.

Đường Phiên Phiên nói xong trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một cổ đỉnh.

Không sai.

Cổ đỉnh.

Từ chiếc cổ đỉnh này tản ra mười màu sắc khác nhau.

Chấn động tích chứa trong đó khiến chúng sinh cũng phải sợ hãi.

Con đường mà Đường Phiên Phiên đi chính là thập tuyệt lộ.

Cái gì được gọi là thập tuyệt lộ?

Lấy mười loại đại đạo kinh diễm làm căn cơ.

Loai đại đạo này theo lý thuyết yếu hơn ba ngàn đại đạo, nưhng thật sự cũng không còn biện pháp nào.

Dù sao không phải ai cũng kinh diễm như Diệp Hạo.

Oanh!

Cổ đỉnh dưới sự gia trì của thập tuyệt lộ của Đường Phiên Phiên càng trở nên mạnh hơn.

Ven đường bất kẻ vong linh nào chạm vào đều bị tiêu diệt, thậm chí ngay cả ngăn cản cũng không thể làm được.

Đây là va chạm như thế nào?

Giống như hai thế giới hung hăng đụng vào nhau.

Đợi đến tan thành mây khói, đám người phát hiện lĩnh vực của thanh niên kia vẫn không hề bị phá vỡ.

Mà Đường Phiên Phiên lại đang thở hổn hển.

- Nhận thua đi.

Thanh niên kia ha ha cười nói.

Bây giờ Đường Phiên Phiên còn có một đòn thì đã thế nào?

Chẳng lẽ có thể phá được lĩnh vực của hắn?

- Bây giờ nói những lời này có phải hơi sớm rồi không?

Đường Phiên Phiên nói đến đây trong lòng giận dữ hét lớn.

- Tam Trọng Thiên.

Sức chiến đấu của Đường Phiên Phiên lập tức tăng vọt.

Cổ đỉnh trong tay nàng sáng chói đến cực điểm chiếu rọi ngàn vạn dặm sơn hà.

Trước đây Đường Phiên Phiên vẫn không sử dụng bí thuật Tam Trọng Thiên, mà bây giờ đã đến lúc phải dùng đến rồi.

Răng rắc!

Lĩnh vực của thanh niên kia lập tức bị đập thủng một lỗ rồi ầm vang sụp đổ.

Mà ngay cả bản thân hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi rơi xuống phía sau.

Đợi đến khi rơi xuống đất, hắn gắng gượng một hồi mới khó khăn đứng lên.

Hắn nhìn Đường Phiên Phiên đang nhẹ nhàng hạ xuống.

- Không ngờ ngươi còn đang che giấu thực lực.

- Ẩn giấu thực lực không phải là chuyện rất bình thường sao?

Đường Phiên Phiên rất muốn nói nếu ta không có át chủ bài, ta điên mới tự đi lên đưa đầu cho ngươi đánh.

- Nói không sai.

Đúng lúc này một âm thanh trong trẻo lạnh lùng phá vỡ trời cao.

- Sau này ngươi chính là thị nữ của ta.

Sắc măt Đường Phiên Phiên lập tức thay đổi.

Bởi vì người mở miệng là một thanh niên đang đứng trên lôi đài Chí Tôn bảng.

Lôi đài Chí Tôn bảng.

Có thể thủ vững vàng đến bây giờ cơ hồi đều là ván đã đóng thuyền.

Tương lai là người đứng đầu thiên địa.

- Làm sao? Có vấn đề?

Thanh niên kia nhìn thấy Đường Phiên Phiên chưa đáp ứng không khỏi nhíu mày lại.

- Ly Cảnh, ngươi muốn chết sao?

Lúc này Nữ Đế lạnh giọng nói.

Trước đó nàng đã tỏ thái độ bảo vệ Đường Phiên Phiên.

Mà bây giờ Ly Cảnh lại nói Đường Phiên Phiên làm thị nữ của hắn.

Đây chẳng khác gì đang đánh thẳng mặt của nàng.

- Nữ Đế, người khác sợ ngươi, ngươi cho rằng ta sợ ngươi?

Ly Cảnh mặc bạch y, trong mắt lấp lóe nhật nguyệt luân hồi, hắn chắp hai tay sau lưng thản nhiên nói.

Nữ Đế còn đang định nói, bỗng một thanh niên đứng trên lôi đài Chí Tôn bảng khác cũng mở miệng.

- Nữ Đế, chuyện của Luân Hồi nhất mạch còn chưa tới phiên ngươi quản.

Trong lòng đám người trở nên nghiêm nghị.

Trước đó bọn họ cảm thấy Địa Phủ và Luân Hồi có một người vào hàng ngũ Chí Tôn bảng đã không tệ rồi.

Kế quả thì sao?

Luân Hồi đoạt hai vị trí, Địa Phủ đoạt hai vị trí.

Mà bây giờ hai chí tôn của Luân Hồi đang muốn ra tay với Nữ Đế?

- Vậy thì chiến.

Nữ Đế lạnh lùng mở miệng.

Lui?

Làm sao có thể chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận