Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1099: Tuyệt Cảnh

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

- Thấy được.

Diệp Hạo đành phải đáp.

- Vậy ta có nên giết ngươi không?

Thiếu nữ ranh mãnh hỏi lại Diệp Hạo.

- Không nên.

- Vì cái gì?

- Bởi vì trong lòng Đan Sư, người bệnh không phân chia nam nữ.

Diệp Hạo lấy một loại ngữ khí ngưng trọng nói.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng sao?

- Sẽ.

- Tại sao?

- Bởi vì những cô gái xinh đẹp thường có tâm địa rất tốt.

Thiếu nữ nghe vậy khinh bỉ.

- Ngươi cho rằng ta dễ lừa gạt như những tiểu cô nương kia à?

- Nhìn tiền bối cũng không lớn bao nhiêu mà hả?

- Được.

Thiếu nữ trừng Diệp Hạo một cái nói

- Nơi này là địa phương nào?

- Tiền bối nhìn qua thật không lớn bao nhiêu mà?

- Vậy sao ngươi luôn mồm gọi tiền bối?

- Tỷ tỷ?

- Tiểu tử, ngươi...

Thiếu nữ không khỏi nở nụ cười.

- Tỷ tỷ, ngươi không biết những năm nay ta một mực tiếc nuối không có một người tỷ tỷ, ta nhìn thấy ngươi lần đầu tiên đã cảm thấy ngươi giống như đại tỷ tỷ nhà bên.

Diệp Hạo tuyệt đối thuộc về hạng người thuận cán trèo lên.

- Ngươi biết ta là ai không? Dám bấu víu quan hệ với ta?

- Ngươi là ai cũng không quan trọng.

Diệp Hạo dứt khoát đáp.

- Lời này do ngươi nói nha.

Thiếu nữ nhìn Diệp Hạo, trong mắt lộ vẻ ranh mãnh càng sâu.

- Đúng, ta nói.

Diệp Hạo không cảm thấy có gì.

Nhận một Yêu Vương làm tỷ tỷ nuôi lại thế nào?

- Vậy ta đành nhận ngươi làm đệ đệ.

Trong mắt thiếu nữ lóe lên một đạo dị sắc nói

- Về sau, ngươi gọi ta là Thải Nhi tỷ.

- Thải Nhi tỷ, ta tên Diệp Hạo.

Diệp Hạo kinh hỉ nói.

- Diệp Hạo? Ta nhớ rồi.

Thải Nhi duỗi cái lưng mệt mỏi nói

- Đúng rồi, ngươi dùng tạo hóa chữa trị cho ta sao?

- Phải, một cái tạo hóa của ta...Sinh Mệnh Chi Chỉ.

Diệp Hạo ngoan ngoãn trả lời.

- Ta bị tổn thương tới cấp độ linh hồn, hiện tại chỉ miễn cưỡng khôi phục một chút, thời gian tiếp theo phải làm phiền ngươi rồi.

Thải Nhi nói khẽ.

- Cái này phiền phức gì chứ?

Diệp Hạo cười nói

- Nếu tỷ tỷ cần, đệ đệ vạn lần không từ.

- Chúng ta rời khỏi nơi này đi, cho tới nay ta chưa từng đi qua thành trì Nhân tộc bao giờ, ngươi dẫn ta đi dạo chơi.

Thải Nhi đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Diệp Hạo nói.

- Tốt.

Diệp Hạo gật đầu nhẹ.

Diệp Hạo tiện tay triệu hoán ra một chiếc Chủ Cấp Chiến Hạm.

Đến Chủ Cấp Chiến Hạm, Diệp Hạo đỡ Thải Nhi đến một cái ghế mây.

Đợi đến Thải Nhi ngồi xuống, Diệp Hạo vung tay lên, trên mặt bàn xuất hiện từng loại Tiên Quả cùng quả nhưỡng.

Thải Nhi uống một ít quả nhưỡng, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

- Ta muốn ăn thịt nướng.

- Đơn giản.

Diệp Hạo lấy mấy miếng thịt nai trước đó từ trong túi Càn Khôn ra, hắn đập đi đập lại một trận mới bỏ xuống một chút đồ gia vị tiến hành ướp muối, mấy giờ sau, Diệp Hạo bỏ miếng thịt ngon lên, châm lửa rồi thỉnh thoảng lật qua lật lại, nướng đến trình độ nhất định, Diệp Hạo bôi lên nước tương ngay phía trên.

Không lâu sau, ánh mắt Thải Nhi đã bị thịt nướng hấp dẫn.

Nàng buông ly thủy tinh trong tay xuống đi đến bên cạnh Diệp Hạo, nói

- Dù sao ngươi cũng là một thiên kiêu Nhân tộc, tại sao ngươi còn làm mấy công việc tạp dịch này?

- Bởi vì ta thích tự thân làm.

Diệp Hạo nói khẽ

- Còn nữa, ta không cảm thấy việc nấu cơm mất mặt, việc này là thú vui to lớn trong nhân sinh.

- Loại lời này ta mới nghe lần đầu.

Thải Nhi kinh ngạc nhìn Diệp Hạo

- Tính cách ngươi có chút độc lập.

- Có lẽ trong mắt rất nhiều người, ta là một dị loại.

Diệp Hạo cười nói.

Cái khác không nói, vẻn vẹn việc Diệp Hạo cướp đoạt tài nguyên Yêu tộc đã khiến Lăng Dao cùng Lâm Ngưng Hạ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Các nàng đã mấy lần nói qua không cho Diệp Hạo làm tiếp loại chuyện này.

Nhưng cho tới bây giờ, Diệp Hạo vẫn coi những lời này như gió thoảng bên tai.

Sau khi thịt nướng vàng óng, Diệp Hạo đưa một miếng thịt cho Thải Nhi.

Thải Nhi nhẹ nhàng cắn một cái, đôi mắt đẹp lóe lên một đạo chấn kinh.

- Mùi vị thế nào?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Ăn ngon.

Thải Nhi nói rồi cắn miếng thứ hai.

Cho đến bao nhiêu năm sau, Thải Nhi vẫn nhớ rõ miếng thịt nướng do Diệp Hạo tự tay nướng cho mình.

Loại mùi vị kia, hồn khiên mộng nhiễu, khó có thể quên.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - truyenyy.com)

. . .

Một đoạn thời gian này, Hoa Kiến Tu rất dễ buồn bực.

Nàng không ngờ mình đã hạ lệnh cho Hoa gia phải hạ thấp toàn diện giá cả trận bàn, trận phù xuống ba thành, nhưng ngày thứ hai, Cảnh gia lại tuyên bố hạ thấp toàn diện giá cả xuống bốn thành.

Hoa Kiến Tu vì có ân oán với Cảnh gia nên không thể không mệnh lệnh cho gia tộc hạ thấp giá cả trận bàn, trận phù xuống hai thành nữa.

Cảnh gia không hạ nữa.

Nhưng Cảnh gia có trận bàn cùng trận phù tốt hơn Hoa gia, nên dù đắt hơn một thành vẫn có rất nhiều tu sĩ nguyện ý mua.

Hàng hạ giá lại không có biện pháp tăng lên, trừ phi Hoa gia có thể lật đổ Cảnh gia, nhưng vấn đề trước mắt là Cảnh gia không bị lật đổ, Hoa gia lại sắp sụp đổ.

Một tháng nay, Hoa Kiến Tu liên tục đập vào 4 ức, nhưng mấy ngày sau đã tiêu hao hết sạch.

- Tiểu Thư, theo ta được biết, âm thanh đối lập xuất hiện trong Gia tộc ngày càng nhiều, nếu ngươi không đưa ra nổi phương án giải quyết hữu hiệu, ta đoán Hoa gia sẽ sớm bãi miễn chức vị thiếu tộc trưởng của ngươi.

Đại trưởng lão Hoa Vô Miên nhíu lông mày nhìn Hoa Kiến Tu thật sâu, nói khẽ.

- Trên người ta chỉ có 30 vạn thượng phẩm Tiên Thạch.

Hoa Kiến Tu suy nghĩ một hồi rồi khẽ thở dài

- 30 vạn thượng phẩm Tiên Thạch này cũng không có tác dụng gì.

Tràng diện lại lâm vào trầm mặc.

- Ngươi tra ra lai lịch Cảnh gia chưa?

Hoa Kiến Tu nhìn Hoa Vô Miên nói.

- Không có, Cảnh gia có lai lịch thần bí, tài chính cũng rất thần bí.

Hoa Vô Miên trầm giọng nói.

- Vì kế hoạch, hôm nay chỉ có thể đến Hối Nguyên thương hội vay tiền.

Hoa Kiến Tu nói xong rồi đứng lên.

- Lấy tình huống Hoa gia trước mắt, Hối Nguyên thương hội chưa chắc cho vay đâu?

Hoa Vô Miên không nhịn được nói ra.

Cửa hàng Hoa gia cùng Cảnh gia chém giết, người sáng suốt đều nhìn ra Cảnh gia chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Lúc này cho Hoa gia vay tiền chẳng khác nào lấy thịt bánh bao đập chó...chỉ có đi chứ không có về!

- Phải thử mới biết.

Hoa Kiến Tu suy nghĩ một hồi vẫn nói, nói xong nàng đi đến Hối Nguyên thương hội.

Hoa Kiến Tu không biết lúc nàng tiến về Hối Nguyên thương hội, thần hồn phân thân giấu trong không gian sâu thẳm phát ra một tin tức cho Diệp Hạo.

Hối Nguyên thương hội, một trong chín đại thương hội tại Cửu Trọng Thiên.

Bất kỳ một tòa thành trì nào cũng có phân các của họ cả.

Sau khi đi tới Hối Nguyên thương hội, Hoa Kiến Tu được phục vụ viên dẫn tới phòng khách quý, không lâu sau, một hồng y nữ tử chạy tới.

- Kiến Tu, ngươi cũng có thời gian rảnh tới tìm ta sao?

Hồng y thiếu nữ cười hì hì.

- Huệ Văn, ta đến lần này để tìm ngươi hỗ trợ.

Hoa Kiến Tu khổ sở nói.

- Nói cái gì vậy? Có chuyện gì, ngươi nói được rồi.

Nghe được Hoa Kiến Tu nói như vậy, Ân Huệ Văn không thèm để ý đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận