Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3142: Khôi Phục Bản Nguyên.

Đây là cảnh tượng gì?

Nói là luyện ngụ cũng không đủ.

Nồng nặc máu tươi khiến Diệp Hạo cũng muốn nôn mửa.

Đưa mắt nhìn tới.

Số lượng tu sĩ bỏ mạng khó có thể tưởng tượng được.

Phải biết toàn bộ sinh linh trong khu vực mười vạn dặm đều vẫn lạc.

Một trăm vạn hay một ngàn vạn, hoặc là hơn mười ngàn vạn.

- Có cảm xúc gì?

Đúng lúc này một âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.

- Có một chút không đành lòng.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi rồi nói.

- Chiến tranh giữa các tộc đàn, một chút máu này cũng không tính là gì.

Chẳng biết từ lúc này Thần Nữ đã xuất hiện ở bên cạnh Diệp Hạo, trong lời nàng nói tràn ngập đắng chát.

- Năm đó Thần tộc toả sáng như mặt trời ban trưa, được vinh dự nằm trong mười thế lực siêu nhiên đứng đầu, thế nhưng sau khi ta trùng kích Chúa Tể thất bại, tan đàn xẻ nghé, bây giờ Thần tộc thuần huyết đã không còn mấy người.

Nói đến lời cuối cùng, khắp khuôn mặt Thần Nữ tràn ngập vẻ cô đơn.

- Ngươi khôi phục đến mức nào rồi?

- Tương Lai cảnh đỉnh phong.

Nghe đến đây Diệp Hạo nghĩ đến mà sợ.

Thần Nữ khôi phục còn nhanh hơn cả tưởng tượng của hắn,

- Lần này Ma Thụ sẽ không phục lại trạng thái đỉnh phong chứ?

- Thôn phệ nhiều nhiều sinh mệnh tinh hoa của nhiều sinh linh như vậy, ngươi cảm thấy nó có thể khôi phục lại đỉnh phong không?

- Có thể.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Không thể.

Thần Nữ lắc đầu.

Thần sắc trên mặt Diệp Hạo lập tức đông lại.

Hắn rất muốn nói có phải là ngươi đang chơi ta không?

- Vừa rồi ta thấy ngươi mượn nhờ Ma Thụ để khôi phục lại?

Tiếp đó Diệp Hạo hỏi ra vấn đề khác.

- Bởi vì ngươi nên ta thức tỉnh sớm hơn dự kiến một trăm năm, bởi vậy vây giờ ta cần phải mượn nhờ Ma Thụ để bổ sung bản nguyên.

Thần Nữ vừa cười vừa nói.

- Ma thụ có thể bổ sung bản nguyên?

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức phát sáng lên.

Thần Nữ hơi nghi hoặc một chút mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi hưng phấn như vậy làm cái gì?

- Ngươi có thể giúp ta bổ sung một chút được không?

Diệp Hạo chỉ mình nói.

- Khí huyết của ngươi, bay thẳng trời cao; linh hồn lực lượng, rộng lớn như biển. Nào có bộ dáng thiếu khuyết bản nguyên chứ?

Thần Nữ vừa nói vừa đánh giá Diệp Hạo, không qua bao lâu nàng liền thấy sâu trong linh hồn Diệp Hạo có vết rách.

Vô cùng gọn gàng.

Giống như bị chém một đao.

- Bản nguyên của ngươi hao tổn hai phần ba?

Sắc mặt Thần Nữ nhìn Diệp Hạo không khỏi biến.

- Đúng vậy.

- Tại sao lại bị hao tổn?

- Là do ngoài ý muốn.

Diệp Hạo yên lặng một chút nói.

Thật ra Diệp Hạo định nói thật với Thần Nữ, nhưng trước đó Thần Nữ đã từng cảnh cáo Diệp Hạo tuyệt đối không thể tin bất luận một tên đặt chân đến Kim Thế cảnh đỉnh phong nào cả.

Thần Nữ nhìn trên mặt Diệp Hạo lộ ra một nụ cười thản nhiên.

- Tiểu tử ngươi không nói thật.

- Không phải do ta muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt ngươi sao? Chẳng lẽ ta phải nói cho ngươi rằng ta bị người ta chém mất bản nguyên sao?

Diệp Hạo cười khổ nói.

- Đại lão Kim Thế cảnh đỉnh phong?

Thần Nữ nghi ngờ không chắc mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Không kém bao nhiêu.

- Nếu nhân vật cấp bậc này, bây giờ ta thật sự không có biện pháp.

Thần Nữ nhẹ nhàng nói.

- Ma Thụ còn chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, vả lại bây giờ ta cũng không tiện lộ mặt.

- Ta không hiểu vì sao bây giờ ngươi còn ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi không lo Kim Thế cảnh đỉnh phong tới?

Diệp Hạo căn bản không quan tâm Thần Nữ có giúp hay không?

Bởi vì hai phần ba bản nguyên bị chém đi đó là tác phẩm của hắn.

- Ngươi biết Thái A sơn mạch là nơi nào không?

- Ta nghe nói Thái A sơn mạch rất quỷ dị, bên trong có tồn tại khủng bố.

- Thái A sơn mạch là tổ đình thứ hai của Thần tộ ta.

Thần Nữ lại tiết lộ ra một tin tức kinh khủng.

- Tổ đình thứ hai.

Diệp Hạo hít vào một ngụm khí lạnh.

Bình thường chỉ có một tổ đình.

Thế nhưng Thần tộc lại có hai.

- Nếu nói tổ đình thứ nhất đại biểu cho quang minh, vậy tổ đình thứ hai đại biểu cho tà ác.

Thần Nữ lạnh nhạt nói.

- Chính là bởi vì như vậy nên chúng ta không khai thác tổ đình thứ hai, nhưng tổ đình thứ hai vẫn có lực lượng khó lường, đây cũng chính là lý do vì sao cường giả đỉnh phong không tới nơi này.

- Nhưng bây giờ tổ đình thứ hai đã bị huỷ mất một khu vực lớn.

- Bất cứ lúc nào cũng có thể khôi phục lại.

Thần Nữ nói xong liền vung tay lên, khu vực mười dặm vừa mới bị huỷ diệt ngay lập tức đã khôi phục lại.

Chỉ là sinh linh trước đó không tồn tại mà thôi.

- Ngươi đi theo ta.

Thần Nữ mang theo Diệp Hạo đi tới một mảnh không gian hư vô.

Bên trong không gian hư vô kia có một gốc thần thụ tản ra ánh sáng thần thánh.

Tia sáng rực rỡ khắp vạn dặm.

Còn lấp lánh hơn cả ngôi sao trên trời.

- Nó vẫn trong thời kỳ suy yếu?

Diệp Hạo chỉ vào Thần Thụ trợn mắt hốc mồm nói.

- Thần Thụ lúc ở thời kỳ đỉnh phong, dù có cách vài vực cũng có thể thấy rõ ràng, bây giờ Thần Thụ ngay cả một phần mười thời kỳ đỉnh phong cũng chưa tới.

Thần Nữ có chút tịch mịch nói.

Nhất thời Diệp Hạo không biết nên nói gì.

Có cần khủng bố như vậy không?

- Bây giờ ngươi vẫn đang đi con đường chính đạo, bởi vậy khôi phục ở dưới Ma Thụ không tốt.

Thần Nữ chỉ vào Thần Thụ nói.

- Ngươi đi xuống phía dưới Thần Thụ để khôi phục đi.

Diệp Hạo gật đầu một cái rồi đi xuống dưới Thần Thụ.

Theo thời gian trôi qua, Diệp Hạo phát hiện không ngờ bản nguyên của mình lại từ từ khôi phục.

- Thật sự có hiệu quả.

Diệp Hạo mừng rỡ nói.

Nhưng rất nhanh Diệp Hạo phát hiẹn hai phần ba bản nguyên mà hắn mới khôi phục lại bỗng tiêu tán.

- Chân ngã còn đang cướp đoạt.

Đây cũng là chuyện mà Diêp Hạo đã đoán được từ trước.

Vô luận chân ngã hay bản ngã, chỉ cần bản nguyên của bất kỳ bên nào được bổ sung liền sẽ phân phối lại.

Bản nguyên bản ngã bên phía Diệp Hạo tăng lên, vậy chân ngã bên kia sẽ tiêu tán.

- Không biết Thần Thụ có thể giúp ta bổ sung đến mức nào?

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Thời gian cứ dần dần trôi qua.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Diệp Hạo phát hiện không ngờ bản nguyên của mình lại không tăng lên nữa.

Nhưng bản nguyên của hắn vẫn còn chưa khôi phục lại tráng thái đỉnh phong.

- Thế nào?

Lúc này Thần Nữ chú ý đến Diệp Hạo hỏi.

- Bản nguyên của ta không khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Diệp Hạo cau mày nói.

Thần Nữ nhìn Diệp Hạo một hồi, đáy mắt lộ ra vẻ nghi hoặc nói.

- Làm sao có thể? Bây giờ bản nguyên của ngươi còn chưa quá mạnh, Thần Thụ làm sao không thể bổ sung được chứ?

Dừng một chút Thần Nữ đột nhiên nghĩ đến một trường hợp.

- Trừ phi phần bản nguyên kia của ngươi vẫn còn.

Nói đến đây Thần Nữ lại nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Ngươi đã làm cái gì?

- Ta lấy võ đạo chi tâm ngưng tụ chân ngã.

- Chân ngã có hai phần ba bản nguyên của ngươi.

- Không sai.

- Bản nguyên cũng có hạn mức cao nhất, vì vậy ta nghĩ bản nguyên của ngươi đã đạt đến giới hạn đó rồi.

Thần Nữ nhìn Diệp Hạo nói.

- Có biện pháp nào giải quyết không?

- Sức chiến đấu của ngươi ít nhất cũng đã tăng lên một phần ba.

- Đệ nhất Thiên Bảng của chín vực không có một người nào là hạng đơn giản.

- Trừ phi ngươi đánh vỡ được cực hạn của mình.

- Phải đánh vỡ thế nào?

- Không biết.

Dù sao Thần Nữ cũng chưa từng làm chuyện này.

- Ta cô đọng ma tính, có khả năng không?

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nói.

Ánh mắt Thần Nữ loé lên nói.

- Giữa hai bên nhất định phả duy trì trạng thái cân bằng, phàm xuất hiện một chút xíu sơ xuất cũng có thể sẽ phí công.

- Không phải còn có chân ngã sao?

Thần Nữ ngây ngẩn cả người.

- Đúng vậy, sao ta lại quên mất điểm này chứ?

Vô luận là thần tính Diệp Hạo hay ma tính Diệp Hạo, thực lực cũng không bằng chân ngã.

Chân ngã hoàn toàn có thể trấn áp được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận