Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1620: Ngươi không có tư cách

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Muốn nhanh chóng trưởng thành phải trải qua một vài chuyện khắc cốt ghi tâm.

Những năm này Hoa Khi Ngữ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.

Trên con đường tu luyện khó tránh khỏi có chút lười biếng.

Thế nhưng giờ khắc này khiến nàng thấm thía được tầm quan trọng của thực lực.

Hoa Khinh Ngữ rời đi.

Một tùy tùng của Hoa Khinh Ngữ chỉ vào Diệp Hạo.

- Khinh Ngữ nếu vẫn lạc trong thế giới kia, mặc kệ ngươi có thân phận kinh người cỡ nào ta đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Ngươi đang uy hiếp huynh đệ ta sao?

Lúc này, một thanh niên mang theo vài tu sĩ đi đến bên cạnh Diệp Hạo.

Tùy tùng Hoa Khinh Ngữ ngẩn người.

- Miêu Hải, ở đây không có chuyện của ngươi.

- Ở đây là chuyện của ta.

Miêu Hải lại trừng hắn.

Diệp Hạo khóc cười không được.

Hắn không nghĩ đến bản thân trước đó đưa cho Miêu Hải 100 vạn Tiên Thạch đã khiến đối phương sinh ra hảo cảm, dù tùy tùng của Hoa Khinh Ngữ là Thiên Kiêu, Miêu Hải cũng dám đứng ra tận lực.

- Miêu Hải, vị này không phải huynh đệ ngươi.

Nữ tử cả người uyển chuyển cười khanh khách nói.

- Ngươi có ý gì?

Miêu Hải nhìn chằm chằm nữ tử kia, thần sắc không vui nói.

- Ý ta là ngươi không có tư cách làm huynh đệ với vị công tử này.

Nữ tử dáng người uyển chuyển trừng mắt nhìn Miêu Hải một cái.

Lần này, Miêu Hải không khỏi kinh trụ.

- Ta không hiểu ý của ngươi.

Miêu Hải thật không biết.

- Có lẽ ngươi còn không biết chuyện ở quán rượu sau khi các ngươi rời đi, nhỉ?

Nữ tử kia khẽ mỉm cười nói.

- Nếu ngươi biết rõ cũng sẽ không hùng hổ đứng ra đâu.

- Phát sinh chuyện gì?

Miêu Hải vô ý thức nói.

- Cái này ta không dám nói.

Nữ tử kia lại nói ra một câu này.

Miêu Hải không khỏi nhìn về phía Thiên Kiêu xa xa, hỏi.

- Tống Liên, ngươi nói.

Nghe vậy sắc mặt Tống Liên thay đổi.

- Ta nói ngươi đừng mắng ta nhé?

Nhìn thấy Tống Liên kiêng kị, trong mắt tu sĩ giữa sân đều lộ vẻ nghi ngờ.

- Sau khi Miêu Hải rời đi Thiên Hoành Công Tử, Lôi Châu Công Tử, Danh Hào Công Tử ba người lần lượt chạy đến —— kết quả trứng Thiên Hoành Công Tử bị đá bạo, một thân tu vi còn bị vị Công Tử này phong ấn.

Đi qua vài lần hô hấp, một đạo thanh âm bất định vang lên.

Toàn trường Tu Sĩ đều kinh hã.

Thân làm Cự Đầu, nhưng trứng Thiên Hoành Công Tử vẫn bị đá bạo?

- Lôi Châu Công Tử thì sao?

Có người âm thầm hỏi.

- Lôi Châu Công Tử bị vị Công Tử này răn dạy xéo đi.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó Lôi Châu Công Tử ngoan ngoãn rời đi.

- Danh Hào Công Tử thì thế nào?

- Danh Hào Công Tử đầu co như chim cút, ngay cả một câu cũng không dám nói.

Nghe được như thế, tu sĩ giữa sân có một loại cảm giác trợn mắt há hốc mồm.

Ai có thể ngờ cường giả Cự Đầu cao cao tại thượng vậy mà sẽ sợ đến dạng này?

Mà lúc này Miêu Hải rốt cục biết rõ, tại sao nữ tử kia nói bản thân không tư cách làm huynh đệ Diệp Hạo?

- Đây là thật hả?

Miêu Hải nhìn xem Diệp Hạo khẩn trương hỏi.

- Hình như là thật.

Diệp Hạo cười nói.

Thần sắc Miêu Hải lập tức thay đổi.

Có thể khiến ba Cự Đầu nhận thua, thân phận Diệp Hạo vô cùng sống động.

Yêu Nghiệt!

Diệp Hạo hơn tám thành là Yêu Nghiệt!

Đương nhiên cũng không bài trừ Diệp Hạo là Cự Đầu đỉnh tiêm!

Thế nhưng dù thân phận như thế nào cũng không phải Miêu Hải có thể xưng huynh gọi đệ.

- Lần này ngươi vì ta ra mặt.

Diệp Hạo nhìn Miêu Hải đang khẩn trương cười nói.

- Về sau gặp phải chuyện gì giải quyết không được, ngươi có thể tìm ta, đương nhiên tiền đề ngươi phải đúng.

Trong mắt Miêu Hải lộ ra vẻ mừng như điên.

Thân phận như Diệp Hạo có thể nói một lời hứa tựa thiên kim cũng không sai biệt lắm.

Huống chi Diệp Hạo còn nói trước mặt mọi người.

Những tu sĩ còn lại nhìn Miêu Hải, trong mắt đầy vẻ hâm mộ.

Ai có thể ngờ tới một hành động nhỏ của hắn lại thu hoạch được hồi báo tốt như vậy.

Mà lúc này, tùy tùng Hoa Khinh Ngữ trở nên lúng túng.

Cự Đầu cũng nhận thua.

Hắn vừa mới lại nói sẽ không bỏ qua Diệp Hạo?

Người nào cho hắn dũng khí?

- Ta.

Tùy tùng Hoa Khinh Ngữ thật lòng xin lỗi, thế nhưng lời vừa đến khóe miệng lại không biết nên nói cái gì.

- Khiêm tốn một chút cũng không có gì không tốt, hạ thấp một chút cũng không sai lầm.

Diệp Hạo nhìn thanh niên kia nói.

- Đừng nói ngươi chỉ là một Thiên Kiêu, coi như ngươi là một Yêu Nghiệt, trên đời này vẫn còn người mạnh hơn ngươi, ngươi vĩnh viễn không biết ngươi sẽ gặp được nhân vật như thế nào đâu.

Dừng một chút, Diệp Hạo lại nói.

- Ngươi lo lắng cho an toàn của Hoa Khinh Ngữ, tâm tình này ta có thể hiểu, nhưng ngươi chớ quên chuyện này Hoa Khinh Ngữ khó thoát khỏi tội, bởi vì ta cũng đã cảnh báo cho Hoa Khinh Ngữ rất nhiều lần.

Thanh niên kia không khỏi cúi đầu xuống.

- Ngoài ra ta cũng sẽ tiến về Thế Giới kia.

Nghe Diệp Hạo nói câu này, thanh niên kia không khỏi kinh ngạc.

- Chẳng lẽ ngươi không biết rất nhiều năm nay, vẫn chưa có người nào trở về từ thế giới kia sao?

- Chính vì như vậy cho nên ta muốn nhìn một chút.

Diệp Hạo nói đến đây quay người đi về phía quán rượu.

- Đi thôi.

Diệp Hạo phất tay về phía sau lưng, nói đi là đi, gọn gàng linh hoạt.

Về tới quán rượu Diệp Hạo chú ý tới bạch y nữ tử đang uống trà.

- Có phải có chút lãng phí hay không?

Diệp Hạo nhìn cả bàn toàn đồ ăn thừa của bạch y nữ tử nói.

Bạch y nữ tử không đáp lại.

- Lão Tổ Tông vẫn luôn nói chúng ta không nên lãng phí.

Diệp Hạo vừ nói xong tự mình ngồi bên người bạch y nữ tử, tiếp lấy cầm một bộ bát đũa lên bắt đầu ăn đồ ăn trên bàn.

Bạch y nữ tử gõ bàn một cái nói.

Một trận gợn sóng hướng bốn phía tràn ngập.

Nhưng gợn sóng này lại không ảnh hưởng gì tới Diệp Hạo.

Nàng không khỏi nhíu mày.

- Ai bảo ngươi ăn?

- Đợi chút nữa ta trả tiền.

- Ai bảo ngươi trả tiền?

Bạch y nữ tử nói đến đây ánh mắt như rực.

Diệp Hạo không nói tiếng nào chỉ nâng đầu lên.

Hai đạo ánh mắt hung hăng va chạm giữa không trung.

Răng rắc!

Thức Hải Diệp Hạo xuất hiện một chút vết rạn.

Diệp Hạo kêu rên, thân hình có chút không bị khống chế mà thối lui, mà sau khi chạm vào góc bàn mới cưỡng ép thân thể ngừng lại.

Nhưng đợi đến khi cỗ sóng xung kích kia tiêu tán, góc bàn Diệp Hạo chạm vào cũng hóa thành bột mịn.

- Hồn Áp thật đáng sợ.

Diệp Hạo nghi ngờ nói.

Vừa nãy va chạm ánh mắt trên thực tế là giao phong Tinh Thần Lực.

Trong nháy mắt hai người Diệp Hạo đều vận dụng Hồn Thuật tiến hành tăng phúc.

Nhưng kết quả lại là Diệp Hạo không địch lại.

- Nếu ngươi không đi, cũng đừng trách ta không khách khí.

Bạch y nữ tử nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

- Ta chỉ muốn đơn thuần kết giao bằng hữu với ngươi.

Diệp Hạo một bên vận chuyển Huyền Thiên Công khôi phục thương thể một bên cười nói.

- Tự tìm cái chết.

Bạch y nữ tử lần nữa xuất thủ.

Lần này ánh mắt so trước đó còn kinh khủng hơn.

Bạch y nữ tử trước đó chỉ vận dụng một bộ phận Hồn Thuật, bởi vì nàng lo lắng vận dụng quá nhiều sẽ giết chết Diệp Hạo.

Thế nhưng qua lần va chạm vừa rồi nàng ý thức được đối phương cũng không hề đơn giản.

Vậy cũng không cần ẩn giấu làm gì.

- Vô Hạ Thánh Hồn.

Bạch y nữ tử thấp giọng khẽ quát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận